Khi ba đứa trẻ ra khỏi trường mẫu giáo, Kiều Niên vẫy tay chào.
Tiểu Bảo và Tiểu Thi là những người đầu tiên chạy đến bên Kiều Niên. Mỗi đứa nắm tay Kiều Niên, ánh mắt tràn ngập niềm vui. Cố Kỳ thong thả bước tới.
Các bậc phụ huynh đón con nhìn thấy Kiều Niên, mắt sáng lên. Họ vội vàng dẫn con mình đến bàn bạc chuyện đính hôn với Kiều Niên.
Kiều Niên vừa định từ chối thì thấy mấy người kia đang cãi nhau.
- Sao lại chen lấn thế? Tôi đến trước mà.
- Rõ ràng tôi đến trước mà!
- Mọi người tránh ra. Tôi đến trước!
...
Kiều Niên nhân cơ hội đó lên xe cùng ba đứa trẻ rời đi, bỏ lại đám đông các bà mẹ.
Kiều Niên lái xe. Tiểu Thi ngồi ghế phụ phía trước, Tiểu Bảo và Cố Kỳ ngồi ghế sau.
- Mẹ ơi, hôm nay sau giờ học, Lý Thiên lớp con đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn vặt. Bạn ấy không chỉ chia cho em Hai mà còn cho con và anh Cả ăn vặt nữa. - Tiểu Thi vừa nói vừa quay lại nhìn Tiểu Bảo đang ngồi sau ghế lái. Cô bé che miệng cười khúc khích.
- Cũng có nhiều bạn nữ mặt đỏ bừng đến bắt chuyện với em Hai lắm.
Tiểu Bảo vội vàng giải thích.
- Mẹ ơi, con là học sinh chuyển trường, mọi người chào đón con thôi.
- Các bạn nữ trong lớp con. Tuy có vài bạn không mang đồ ăn đến, nhưng giờ nghỉ trưa cứ đòi ngủ cạnh giường em Hai.
- Thì ra Tiểu Bảo nổi tiếng như vậy. Tốt quá. Chúc con tận hưởng cuộc sống mẫu giáo vui vẻ. - Kiều Niên nhìn lên gương chiếu hậu và mỉm cười với Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo hoạt bát, vui vẻ. Kiểu con trai này rất được các bé gái yêu thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước đây, khi Tiểu Bảo còn học mẫu giáo, cậu bé luôn tự học ở nhà. Không có bạn chơi cùng, ngày nào cũng cô đơn.
Tuy giờ cậu bé đã có thể sống vui vẻ bên mẹ, có nhiều bạn chơi cùng ở trường, nhưng thỉnh thoảng cậu bé vẫn nhớ bố.
- Mẹ ơi, hôm nay con và các anh em con đều no rồi. Tối nay chúng ta không cần ăn cơm nữa. - Tiểu Thi vừa nói vừa nhẹ nhàng sờ bụng, vẻ mặt ngoan ngoãn.
Kiều Niên mỉm cười với Tiểu Thi, tò mò hỏi.
- Hôm nay con ăn gì?
- Bánh ngọt, khoai tây chiên, và Coca-Cola. - Tiểu Thi nói, đếm ngón tay. Cô dừng lại rồi mỉm cười với Kiều Niên.
- Nghe nói latiao rất ngon. Nếu không phải vì vị của nó quá đậm đà, Lý Thiên đã mua latiao cho em Hai rồi!
Khi Tiểu Thi nhắc đến "latiao", cô bé không nhịn được nuốt nước bọt. Cô bé ngước nhìn Kiều Niên.
- Mẹ ơi, chúng ta có thể ăn latiao một lần được không?
Trước đây, chị gái hàng xóm của cô bé đã từng ăn latiao trước mặt cô bé. Cô bé luôn muốn ăn, nhưng vì nhà nghèo nên chưa từng ăn.
Đến đèn đỏ phía trước, Kiều Niên từ từ dừng xe, quay lại nhìn Tiểu Thi. Cô đưa tay gãi nhẹ mũi Tiểu Thi. Cô mỉm cười nói.
- Tất nhiên rồi. Mẹ sẽ nhờ người mua bánh trôi tàu rồi gửi về nhà sau.
Kiều Niên không dám tùy tiện đưa bọn trẻ ra ngoài. Suy cho cùng, cô cũng không rõ ai là người muốn bắt cóc bọn trẻ.
Là người MY, hay người châu Âu, hay là kẻ đã bắt cóc cô lúc đó?
- Mẹ thật tuyệt vời. Con yêu mẹ nhất! - Tiểu Thi đỏ bừng mặt vì phấn khích. Cô bé chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một cuộc sống hạnh phúc như vậy.
Kiều Niên mỉm cười dặn Tiểu Thi ngồi ngoan ở ghế phụ phía trước. Thấy đèn đã chuyển sang xanh, cô tiếp tục lái xe và nói.
- Mẹ đã dặn nhân viên nhà bếp chuẩn bị thêm đồ tráng miệng rồi. Đến lúc đó, con sẽ chia cho các bạn cùng lớp vào ngày mai. Bạn bè tốt phải học cách chia sẻ.
- Được! - Tiểu Thi gật đầu đồng ý. Mắt cô bé hơi sáng lên, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó. Cô bé quay sang nhìn Kiều Niên.