Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn

Chương 1347: Hoảng Sợ



Kiều Niên hơi sững sờ. Cô bối rồi nhìn bà Cố.

Bà Cố thở dài khe khẽ, nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều Niên. Lòng bà đau nhói, bà nói.

- Bà biết cháu là đứa trẻ ngoan. Nó đã nhiều lần nhắm vào cháu, nhưng cháu không hề phàn nàn. Nếu nó thật sự thay đổi, đã không phải chịu cảnh ăn mày, bị bắt nạt.

Kiều Niên không ngờ bà Cố lại biết hết mọi chuyện. Tuy nhiên, xét theo một góc độ khác, trước khi Cố Châu lên nắm quyền ở nhà họ Cố, bà Cố vẫn luôn là người quản lý công ty nhà họ Cố. Gia đình họ Cố có nhiều ảnh hưởng ở MY. Bà Cố chắc hẳn có những mối quan hệ riêng.

Ngay khi Kiều Niên định nói gì đó, bà Cố đã lên tiếng.

- May mà cháu không sao. Nếu là người khác ngu ngốc hơn, chắc chắn đã bị ức h.i.ế.p đến mức không còn xương cốt gì rồi. - Bà Cố nhìn Kiều Niên với vẻ đau lòng. Bà nuốt nước bọt rồi nói.

- Những gì nó làm thật đáng giận. Chính nó đã tự chuốc lấy hậu quả.

- Bà nội. - Kiều Niên nhìn bà Cố với vẻ lo lắng. Cô muốn an ủi bà Cố, nhưng không biết phải làm sao.

Kiều Niên hơi cụp mắt xuống. Khi Tưởng Nguyệt làm những việc đó, cô ta tuyệt đối chưa từng nghĩ đến suy nghĩ của bà nội, càng không nghĩ đến việc đứng trên góc độ của bà mà suy xét đúng sai.

Bà Cố mỉm cười với Kiều Niên, nhẹ nhàng nói.

- Niên Niên, bà có chuyện muốn nói với cháu.

- Vâng. - Kiều Niên gật đầu.

- Bà tự tay nuôi dưỡng Tưởng Nguyệt. Tuy con bé hung dữ tàn nhẫn, nhưng trong lòng bà, Tưởng Nguyệt vẫn luôn là một cô gái ngây thơ, lương thiện.

Lúc này, ánh mắt của bà Cố dần dần tối sầm lại. Bà yếu ớt nói.

- Bà không muốn để con bé bị làm nhục như vậy. Bà đã cử người đưa nó đến bệnh viện tâm thần ở MY. Niên Niên, bà không muốn giấu cháu. Bà biết lẽ ra bà nên bàn bạc với cháu trước khi quyết định. Lúc đó, cháu đang ở trên máy bay, nên bà đã quyết định...

- Bà nội. - Kiều Niên mỉm cười lắc đầu. Cô nhẹ nhàng nói.

- Cháu hiểu được suy nghĩ của bà, cũng hiểu được tình cảm của bà dành cho cô ấy. Cô ấy sẽ chỉ ở lại bệnh viện tâm thần và không ra ngoài làm hại ai cả. Cháu không phản đối.

Suy nghĩ của Kiều Niên rất đơn giản. Cô nên giúp bà nội một việc, làm cho bà vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy nhiên, cô cũng đã bày tỏ lập trường của mình. Cô sẽ không bao giờ để Tưởng Nguyệt rời khỏi bệnh viện tâm thần. Cho dù cô ta có là kẻ điên thì cô ta cũng phải bị bỏ tù.

Nghe Kiều Niên nói vậy, bà thở phào nhẹ nhõm. Với nụ cười nhẹ trên môi, bà nói.

- Phải, phải, bà cũng nghĩ vậy. Bà đã nhờ người trông chừng nó rồi. Nó sẽ không ra ngoài đâu. Như vậy tốt cho cả hai người. Chỉ là cháu đã chịu khổ rồi.

Bà nắm tay Kiều Niên, lòng đau như cắt, ánh mắt đầy áy náy. Vì ích kỷ của bản thân, bà đã để Kiều Niên phải chịu khổ.

- Bà ơi, cháu không sao. - Kiều Niên mỉm cười. Đang định nói gì đó, cô chợt nghĩ đến một chuyện nghiêm túc.

Bà nội có quan hệ riêng ở MY. Liệu những người đó có nói với bà nội rằng Cố Châu đã bị b.ắ.n không?

Nhận ra điều này, sắc mặt Kiều Niên hơi thay đổi. Cô nhỏ giọng nói.

- Bà ơi, A Châu...

- Cháu đang nói về chuyện A Châu bị b.ắ.n sao? - Bà Cố nhìn Kiều Niên chằm chằm không chớp mắt. Thấy Kiều Niên gật đầu, bà mỉm cười nói.

- Bà đương nhiên biết nó bị bắn. Đây chắc là một chiêu trò khác của nó để đối phó với đám người kia. Nó muốn bắt rùa bỏ vỏ!

Kiều Niên thở phào nhẹ nhõm. Hình như bà nội nghĩ Cố Châu đang dùng mưu kế gì đó để đối phó với kẻ địch. Cô cười nói.

- Vâng, cháu cũng định nói cho bà biết chuyện này. Cháu sợ bà sẽ lo lắng.

- A Châu mỗi lần làm chuyện gì cũng không quan tâm hậu quả. - Bà Cố nắm tay Kiều Niên, đau lòng nói.

- Chuyện ở công viên giải trí có làm cháu sợ không?

- Cháu không sao...

- Niên Niên, chắc cháu sợ lắm. Trong lòng bà biết chắc chắn lại là cái bẫy của thằng nhóc Cố Châu kia. Cháu vất vả rồi.

Bà Cố càng nói càng cảm thấy Cố Châu, chồng Kiều Niên, chẳng đáng tin chút nào. Nó thậm chí còn không biết cách chăm sóc vợ mình cho tốt, lại còn đẩy cô ấy vào nguy hiểm.

- Bà biết nó rất chu đáo, nhưng nó quá tự tin vào bản thân. Nó còn liều mạng của cháu nữa. Yên tâm đi, khi nó trở về, bà nhất định sẽ bắt nó quỳ gối ở từ đường để sám hối!