Nghe thấy lời Trường Phong, Trần tiên sinh hơi cụp mắt, vẻ mặt buồn bã nói.
- Tốt lắm.
Tiểu Bảo vẫn đang tích cực luyện tập b.ắ.n súng, nhưng thành tích tốt nhất của cậu vẫn chỉ là sáu vòng. So với trước kia, cậu vẫn chưa tiến bộ gì.
Khoảng nửa tiếng sau, Tiểu Bảo dừng luyện tập, lấy băng đạn ra. Cậu bé cài s.ú.n.g vào thắt lưng, cười chạy đến chỗ Trần tiên sinh. Cậu bé ngẩng đầu lên hỏi.
- Bố ơi, con b.ắ.n tốt chứ?
Trần tiên sinh vỗ vai Tiểu Bảo khen ngợi.
- Ừ, Tiểu Bảo b.ắ.n rất tốt. Con còn giỏi hơn cả bố.
Đôi mắt tròn xoe như quả nho của Tiểu Bảo sáng lên. Cậu bé hào hứng hỏi.
- Bố ơi, bố có thể thưởng cho Tiểu Bảo một chút được không?
- Được, con muốn thưởng gì?
- Con muốn ra ngoài chơi. - Tiểu Bảo vẫn luôn sống trong biệt thự. Mỗi ngày đều có gia sư đến dạy kèm riêng cho cậu. Mọi hoạt động của cậu đều diễn ra trong biệt thự, cậu chưa bao giờ ra ngoài nhiều.
Ông Trần nhìn ánh mắt mong đợi của Tiểu Bảo, không đành lòng từ chối.
- Được!
- Bố, bố đi chơi với con nhé? - Tiểu Bảo nắm tay ông Trần, sốt ruột hỏi.
- Tiểu Bảo. - Ông Trần thở dài bất lực, ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang hàng với Tiểu Bảo.
- Con còn nhớ lời bố từng nói không?
Tiểu Bảo mím môi.
Trước đây bố đã nói không được ra ngoài cùng cậu, vì nếu hai người ra ngoài mà bị người khác nhìn thấy thì sẽ rất nguy hiểm.
Tiểu Bảo cúi đầu thất vọng, lẩm bẩm.
- Bố không được ra ngoài một lát sao?
- Tiểu Bảo, an toàn của con là quan trọng nhất. Bố không muốn con bị tổn thương chút nào. - Ông Trần nhẹ nhàng nói, xoa đầu Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo gật đầu, buồn bã nói.
- Bố ơi, con hiểu rồi. Thật ra con chỉ muốn xem căn cứ quân sự của bố thôi. Con muốn thử s.ú.n.g thật. Súng đồ chơi đâu phải s.ú.n.g thật.
Ông Trần do dự hồi lâu, nhưng vẫn lắc đầu từ chối yêu cầu của Tiểu Bảo.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiểu Bảo càng cảm thấy khó chịu hơn. Cậu liếc nhìn căn biệt thự. Nó rất lớn, nhưng năm năm qua cậu đã khám phá hết mọi nơi rồi. Nơi này quen thuộc đến lạ.
Tiểu Bảo đã rất vui mừng khi được đến thăm căn cứ.
Năm phút sau, quản gia Triệu lái xe đưa Tiểu Bảo ra khỏi biệt thự.
Trường Phong nhìn xe rời đi, mỉm cười nói.
- Tiểu Bảo vẫn rất dễ thỏa mãn.
- Bao năm nay vất vả rồi. - Ông Trần vừa nói vừa quay người bước vào.
Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau lái, dựa vào cửa sổ, tò mò nhìn cảnh vật bên ngoài.
Tuy bố cậu thường xuyên nuốt lời, nhưng trong lòng cậu biết rằng sau này lớn lên, cậu có thể ra ngoài sống một cuộc sống tự do. Cậu sẽ như chim bay lượn trên trời, như cá bơi lội dưới biển.
Bắp chân Tiểu Bảo hơi lắc lư.
Phía trước có đèn đỏ, xe dần dừng lại. Tiểu Bảo nhìn thấy người phụ nữ ngồi bên cạnh.
Đồng tử cậu giãn ra. Cậu lấy hai tay che miệng, kinh ngạc nhìn người phụ nữ.