Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn

Chương 1122: Tôi Nguyện Ý Gả!



Lục Kỳ nhìn chằm chằm Giang Trì không chớp mắt. Cô từ từ hạ mắt xuống, nhẹ giọng nói.

- Tôi, tôi nguyện ý gả cho Giang tiên sinh!

Khi Giang Trì nghe được lời của Lục Kỳ, sự lạnh lẽo trong cơ thể anh cũng tan biến đi một chút. Anh mỉm cười, hài lòng nói.

- Đúng vậy, cô đã nghĩ thông suốt rồi. Cô quả nhiên là một cô gái thông minh. Chẳng trách em trai tôi lại thích cô.

Lục Kỳ: Anh đúng là nói dối trắng trợn!

Tuy nhiên, Lục Kỳ không dám nói ra. Cô khẽ mím môi, ngẩng đầu nhìn Giang Trì.

- Tuy tôi đã đồng ý lời cầu hôn của anh Giang, nhưng theo nghi thức của đám cưới ma, anh Giang vẫn phải cầu hôn với nhà tôi. Sính lễ không thể ít hơn!

Lục Kỳ nói như vậy vì muốn kéo dài thời gian. Chỉ cần các anh trai biết cô bị uy hiếp, bọn họ nhất định sẽ đến cứu cô.

Giang Trì im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu.

- Được rồi, tôi sẽ báo cho cha mẹ cô. Về phần sính lễ, tôi nghĩ một tỷ nhân dân tệ luôn chứng minh được tấm lòng của nhà họ Giang chúng tôi.

Lục Kỳ kinh ngạc nhìn Giang Trì!

Báo cho cha mẹ sao?

Nói chung, mục đích của việc báo cho đối phương là để họ biết chuyện này. Hoàn toàn không phải để xin ý kiến ​​của họ.

[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]

Ở An Thành hay cả nước, hẳn không có mấy người có thể dễ dàng báo cho nhà họ Lục.

Giang Trì đã gặp anh trai cô, nghĩa là anh ta biết chuyện nhà họ Lục.

Trong hoàn cảnh như vậy, Giang Trì thậm chí còn dùng từ "báo"!

Giang Trì rốt cuộc là ai?

Sính lễ một tỷ nhân dân tệ?

Người đàn ông này nói ra con số này một cách dễ dàng, chứng tỏ nhà họ Giang cũng rất giàu có.

Lục Kỳ ngẩng đầu nhìn Giang Trì, lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình.

- Anh Giang, người c.h.ế.t là quan trọng nhất. Chúng ta nên làm cho đám ma của Giang tiên sinh được trang trọng hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe Lục Kỳ nói vậy, Giang Trì cười lạnh, bước đến ghế sofa ngồi xuống. Anh tùy ý bắt chéo chân, hơi nhướn mày.

- Trang trọng hơn là gì?

- Tặng tiền sính lễ là sỉ nhục linh hồn của Giang tiên sinh. Theo phong tục của An Thành, chuẩn bị thêm một tỷ tiền mặt mới được gọi là thành ý.

Nói đến đây, Lục Kỳ hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt âm trầm của Giang Trì, cô tiếp tục nói.

- Tôi cũng sẽ chuẩn bị của hồi môn. Chỉ có như vậy đám cưới ma mới được tổ chức long trọng.

Giang Trì cụp mắt xuống. Khuôn mặt Giang Trừng hiện lên trong đầu anh. Trong lúc mơ màng, anh dường như thấy Giang Trừng đang đứng trước mặt mình và mỉm cười với mình.

Nụ cười của Giang Trừng rất ấm áp. Giang Trì không nhịn được cười.

Giang Trì thầm nghĩ, tuy Lục Kỳ miễn cưỡng gả cho Giang Trừng, nhưng hôn lễ này là của em trai anh. Anh quả thực nên tổ chức một cách đàng hoàng.

- Được. - Giang Trì nghĩ mình có nhiều thuộc hạ, chỉ một hai ngày nữa là có thể chuẩn bị xong xuôi.

- Giang tiên sinh rời đi sớm. Tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của anh ấy. Anh ấy là thầy của tôi. Tôi muốn kính trọng anh ấy hơn nữa. - Lục Kỳ nhìn Giang Trì với ánh mắt chân thành.

- Tôi muốn ở lại chùa bốn mươi chín ngày để cầu nguyện cho Giang tiên sinh. Chỉ khi đó tôi mới có thể bày tỏ lòng kính trọng đối với anh ấy.

Lục Kỳ nói xong, không đợi Giang Trì nói, cô tiếp tục.

- Tôi và Giang tiên sinh đều là người mê y học. Tôi muốn tiếp tục học y, hoàn thành tâm nguyện của anh ấy.

Giang Trì nhìn Lục Kỳ không chớp mắt. Anh thấy ánh mắt Lục Kỳ sáng lên khi cô nhắc đến "học y". Trong lúc mơ màng, anh thấy ánh mắt Giang Trừng cũng sáng lên khi đọc sách y học.

Nếu Giang Trừng còn sống, Giang Trừng và Lục Kỳ hẳn là tri kỷ.

- Được. Chỉ cần cô có thể làm góa phụ cho em trai tôi cả đời, tôi sẽ không làm khó cô việc gì nữa. - Giang Trì gật đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt Lục Kỳ.

Lục Kỳ thản nhiên gật đầu. Cô đã chiến đấu hơn một tháng rồi. Nếu các anh trai muốn cứu cô, một tháng là đủ rồi!

Tuy nhiên, cô vẫn phải nghĩ cách trốn thoát. Cô không thể ngồi yên không làm gì!

Giang Trì nhìn Lục Kỳ, càng thêm hài lòng với em dâu.

- Đi thôi. Tôi dẫn cô đi gặp em trai tôi!

Vừa nói, Giang Trì vừa dẫn đường ra ngoài.

Lục Kỳ bất đắc dĩ phải đi theo. Bề ngoài, cô trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã hoảng loạn.

Đám vệ sĩ đã canh gác Lục Kỳ và Giang Trì ở hai bên. Lục Kỳ thậm chí không có cơ hội trốn thoát.