Bình thường Kiều Vũ rất dịu dàng, tao nhã. Kiều Sơn và Tô Tuyết chưa bao giờ thấy anh nổi giận.
Kiều Vũ quay lại nhìn Tô Tuyết, rồi lại nhìn Kiều Sơn. Anh mím môi, ánh mắt tràn đầy tức giận.
- Hai người chơi đủ chưa? Em gái vừa bị bắt và đưa đến đồn cảnh sát. Không biết giờ nó thế nào rồi. Bố, bố định g.i.ế.c mẹ rồi báo cảnh sát bắt bố sao? Đến lúc đó, không chỉ có kẻ chủ mưu trong nhà họ Kiều mà còn có cả kẻ g.i.ế.c người nữa. Nhà họ Kiều sẽ chẳng cần ai động tay động chân. Chúng ta xong đời rồi!
Kiềm chế cơn giận, Kiều Vũ từ từ hạ ánh mắt xuống.
- Hai người định tiếp tục gây rối đến bao giờ?
Lời nói của Kiều Vũ như một quả b.o.m nổ tung trong tâm trí Kiều Sơn và Tô Tuyết.
Hai người họ mải mê với nhau đến nỗi quên mất tình hình hiện tại của nhà họ Kiều.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Kiều Sơn trừng mắt nhìn Tô Tuyết. Ông thật xui xẻo. Ông lại tìm được một ả đàn bà dâm đãng thích lừa dối mình!
Tuy nhiên, Kiều Vũ nói đúng. Ông nên nghĩ cách vượt qua cơn khủng hoảng của nhà họ Kiều.
Kiều Sơn hít một hơi thật sâu. Ánh mắt ông dừng lại trên mặt Kiều Vũ và nói.
- Kiều Vũ, con nói đúng. Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?
Nghĩ đến Kiều Hân, Tô Tuyết vừa buồn vừa đau lòng. Biết bao chuyện đã xảy ra với đứa con gái mà bà yêu thương nhất. Dĩ nhiên, bà rất thương con gái, nhưng bà không ngờ con gái mình lại phản bội mình!
Tô Tuyết ho khan hai tiếng rồi hỏi.
- Kiều Vũ, con có cách nào đưa em gái con ra khỏi đồn cảnh sát không?
Kiều Sơn ngồi trên xe lăn đã không để ý đến Tô Tuyết. Nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Tô Tuyết, cơn giận trong ông lại dâng lên. Nếu không phải ông vẫn còn lý trí, ông đã ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Tô Tuyết từ lâu rồi.
Kiều Sơn chỉ tay ra cửa, tức giận nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Cút đi, đồ khốn. Tao đã ly hôn với mày từ lâu rồi. Đừng có trơ trẽn ở lại nhà tao nữa. Mày không được phép bước chân vào nhà họ Kiều nữa, nếu không, tao sẽ chặt một chân của mày!
Nghe thấy lời Kiều Sơn, Tô Tuyết tái mét mặt mày. Nghĩ đến cảnh vừa rồi suýt c.h.ế.t ngạt, bà không khỏi rùng mình.
Nếu Kiều Sơn có thể nói ra, chắc chắn ông sẽ làm.
Trước đây, mỗi khi bà rơi vài giọt nước mắt, Kiều Sơn lại đau lòng và ông sẽ thay đổi lời nói.
Nhưng giờ bà biết rõ Kiều Sơn sẽ không mềm lòng chỉ vì bà khóc.
Kiều Sơn khinh thường nhìn Tô Tuyết. Chỉ cần nhìn một người phụ nữ dâm đãng như vậy thôi là ông đã thấy bẩn thỉu rồi!
Nếu biết trước, ông đã nghe lời mẹ mình lúc đó, không lấy con khốn Tô Tuyết đó!
Kiều Vũ nhìn Tô Tuyết đang đứng sau lưng mình. Tô Tuyết giờ chẳng giúp được gì. Ngược lại, bà còn muốn chọc Kiều Sơn nữa. Anh thấp giọng nói.
- Mẹ, mẹ về trước đi!
Tô Tuyết nghe thấy giọng Kiều Vũ, kinh ngạc nhìn mặt anh. Ý đồ của con trai bà quá rõ ràng. Chỉ có Kiều Sơn mới có thể cứu Kiều Hân.
Tô Tuyết mím chặt môi. Vì con gái, bà chỉ có thể tạm thời rời đi.
Sau khi Tô Tuyết rời khỏi thư phòng, cơn giận trên người Kiều Sơn dần tan biến. Ông cảm thấy hơi thở đều đặn hơn.
Kiều Sơn ngước nhìn Kiều Vũ, vẻ mặt mong đợi hỏi.
- Kiều Vũ, con đã nghĩ ra cách nào để cứu em gái con ra khỏi tù chưa?