Kiều Niên chưa bao giờ nghĩ rằng Lục Kỳ lại là một người sành ăn.
Tống Vũ lo lắng nhìn Lục Kỳ.
- Bụng em đột nhiên ăn nhiều như vậy có khó chịu không? Sao không uống thuốc tiêu hóa?
Lục lão phu nhân nhìn Lục Kỳ, nhíu mày.
- Gọi bác sĩ tư đến.
- Không cần đâu. Cháu không sao. Tiêu hóa xong là sẽ ổn thôi. - Lục Kỳ nói chắc chắn.
Thật ra, bình thường cô cũng không ăn nhiều. Lần này, vì đồ ăn của anh Hai nấu mà cô không nhịn được ăn nhiều như vậy.
- Để chị xem em thế nào. - Kiều Niên đứng dậy, đi đến bên Lục Kỳ, bắt mạch cho cô ấy. Sau đó, cô nói.
- Không sao đâu. Hai ngày nữa ăn ít thôi.
Lục Kỳ đắc ý nói.
- Nghe này, em nói đúng. Em không sao.
Kiều Niên bước tới bên Cố Châu và ngồi xuống. Vừa định nói chuyện với anh thì điện thoại reo.
Cô lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi. Cô khẽ nhíu mày.
Cô liếc nhìn phòng khách. Mọi người đang trò chuyện vui vẻ, nên cô không muốn phá hỏng bầu không khí tuyệt vời này. Cô cầm điện thoại bước ra ngoài.
Kiều Vũ?
Mối quan hệ giữa cô và nhà họ Kiều vốn đã căng thẳng như nước với lửa, sao anh ta còn gọi cho cô?
Kiều Niên bước ra ngoài, nhìn điện thoại. Ánh mắt cô lạnh băng khi nghe máy.
- Tôi có thể giúp gì cho anh?
Giọng Kiều Vũ vang lên từ đầu dây bên kia.
- Niên Nhi, ngày mai em rảnh không?
- Có gì thì cứ nói. Tôi rất bận.
- Ngày mai là ngày giỗ của bà nội. Anh muốn hỏi em có rảnh về thăm bà không
Giọng nói của Kiều Vũ rất dịu dàng, ẩn chứa một chút thận trọng, như thể đang cố gắng lấy lòng Kiều Niên.
Kiều Niên hoàn toàn không để ý đến giọng điệu của Kiều Vũ. Ánh sáng trong mắt cô dần biến mất.
Gần đây cô bận rộn đến nỗi suýt quên mất ngày mai là ngày giỗ của bà.
Khuôn mặt trìu mến của bà Kiều dần hiện lên trong tâm trí Kiều Niên. Cô vẫn nhớ mỗi lần bà nhìn mình, ánh mắt bà đều tràn ngập yêu thương và cưng chiều.
Trong nhà họ Kiều, chỉ có bà là đối xử tốt với cô.
Dù nhà họ Kiều có tệ đến đâu, những chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiều Niên hít một hơi thật sâu rồi nói.
- Tôi đi thăm mộ bà.
Kiều Vũ thở phào nhẹ nhõm khi nhận được câu trả lời mình mong muốn.
- Vậy thì mọi người đợi em ở nhà. Chúng ta cùng nhau ra nghĩa trang nhé?
- Xin hãy cẩn thận lời nói của mình. - Kiều Niên nhíu mày. Cô quay lại nhìn tình hình trong phòng. Gia đình đang hòa thuận, cô lại nói.
- Nhà họ Kiều không phải nhà tôi. Ngày mai tôi sẽ đến mộ bà nội.
Trong phòng, các anh trai cô vẫn đang bàn tán về chuyện thời thơ ấu của cô. Lục Kỳ tuy không ngồi yên được, nhưng vẫn chống gậy cười ngặt nghẽo.
Trong nhà ấm áp như mùa xuân, ngoài trời lạnh như băng.
Cố Châu đứng bên cạnh nhìn cô.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]