Tôi Xuyên Về Thập Niên 70

Chương 3



Vương Tiểu Thanh rón ra rón rén mở cửa phòng ra, quan sát một chút, lúc này tất cả mọi người đều ở nhà nghỉ trưa, không có ai ở bên ngoài.



 

Vương Tiểu Thanh lén lút đi xuống lầu, mãi tới khi đi ra khỏi đại viện rồi thì cô mới có thể buông lỏng cảnh giác, lại hồi tưởng một chút, tận lực tránh con đường mà mẹ kế cùng chị kế có thể trở về.



 

Đầu tiên cô đi đến văn phòng thanh niên trí thức, kiểm tra thời gian cô lên xe lửa.



 

"Chào đồng chí, làm phiền đồng chí kiểm tra một chút Vương Tiểu Thanh khi nào sẽ lên xe lửa và sẽ đi đâu vậy" Vương Tiểu Thanh thân thiện hỏi chị giá ở cửa sổ văn phòng.



 

"Chờ một chút, tôi xem xem" thoạt nhìn chị gái này tâm tình cũng không tệ lắm, bắt đầu lật xem bảng biểu.



 

"Sắp xếp bảy ngày sau, địa điểm xuống nông thôn là đại đội sản xuất huyện Hành tỉnh Hồ Nam" Chị gái trả lời.



 

"Chuyện là như này, tháng trước cha tôi không may qua đời, mẹ kế đối với tôi không tốt lắm, không cho tôi ăn cơm, cho nên tôi muốn xuống nông thôn sớm một chút, đồng chí xem giúp tôi hai ngày tới có thể xuống nông thôn không" dáng vẻ Vương Tiểu Thanh gầy yếu, nhìn qua là thấy xót thương.



 

"Là như vậy sao, vậy cô cũng không dễ dàng gì, để tôi xem xem" Chị gái cũng rất dễ nói chuyện, cuối cùng cho Vương Tiểu Thanh đổi đến buổi sáng ngày kia sẽ lên xe lửa.

 

Địa điểm không thay đổi, hiện tại xuống nông thôn, hộ tịch cũng sẽ đổi thành nông thôn, cho nên hiện tại một mình Vương Tiểu Thanh một hộ khẩu.

 

"Cám ơn đồng chí, à đúng rồi, chị gái của tôi cũng muốn xuống nông thôn, hôm nay chị ấy không có thời gian đến, tôi đến báo danh thay cho chị ấy, họ tên chị ấy là Vương Mộng Mộng, sống ở Thượng Hải! ! ! ! ! ! thông tin cá nhân…………" Vương Tiểu Thanh bình tĩnh nói lại thông tin mà mình cố ý ghi nhớ trước đó không lâu.



 

"Được rồi" đồng chí nữ nhanh chóng làm xong thủ tục.



 

Vương Tiểu Thanh cảm ơn xong liền rời đi, trước khi đi, chị gái này còn dặn dò cô ngày mốt không được đến muộn.



 

Vương Tiểu Thanh từ văn phòng thanh niên trí thức đi ra, lại không biết nên đi đâu bất quá bây giờ đã là buổi chiều, cô vẫn chưa ăn cơm, bánh đào lúc sáng ăn ở nhà đã sớm tiêu hóa hết rồi, cũng không biết mẹ kế và chị kế đã phát hiện tình huống trong nhà hay chưa.



 

Vương Tiểu Thanh vừa đi vừa nhịn không được mà bật cười, thật là hả lòng hả dạ mà.



 

“A, đúng rồi, vẫn còn chuyện chưa xong” Vương Tiểu Thanh nhớ tới nguyên chủ có một người bạn ở bên kia phía bắc, trước đó không lâu còn cùng nguyên chủ oán giận nói không muốn xuống nông thôn, muốn mua công việc, nhưng không tìm được cách.



 

Dù sao thì hiện tại công việc cũng khó có được, người bạn này cũng coi như không tệ, sẽ không hãm hại nguyên chủ, suy nghĩ một chút, Vương Tiểu Thanh quyết định trước tiên đi ăn một bữa rồi mới qua đó.



 

Hỏi thăm người qua đường, cô tìm được nhà hàng quốc doanh, bây giờ còn chưa tới thời gian mọi người tới nhà hàng ăn cơm, nên không có người tới ăn cơm.





[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vương Tiểu Thanh cầm thực đơn lên xem, trước mắt có thịt kho tàu và cá kho, đậu hũ, một số món ăn thông thường.



 

"Xin chào đồng chí, tôi muốn thịt kho tàu và canh trứng rong biển, hai lạng cơm" Vương Tiểu Thanh thật sự thèm thịt.



 

“Được, tổng cộng là bốn phiếu lương thực và một đồng”.



 

Vương Tiểu Thanh lấy phiếu lương thực và tiền ra thanh toán hóa đơn, ngồi xuống đợi khoảng mười phút, đồng chí thu ngân tới nói đã làm xong.



 

Vương Tiểu Thanh bưng thức ăn lại đây, trước tiên ăn một miếng thịt kho, hương vị khá ngon, Vương Tiểu Thanh uống một bát canh rồi mới bắt đầu ăn cơm.



 

Dù sao đã lâu rồi không được ăn thịt, trước tiên ăn canh để làm dịu dạ dày một chút, hai mươi phút sau, thịt kho tàu, canh trứng rong biển và cơm đều đã ăn hết sạch.



 

Vương Tiểu Thanh ăn tới mức no căng, may mắn bên cạnh cô không có ai, nếu không cô sẽ rất ngượng ngùng, chủ yếu là do bị đói quá lâu.



 

Sau khi Vương Tiểu Thanh ăn uống xong, căn cứ theo trí nhớ của nguyên chủ đi tới đại viện của Tiểu Bình, đây là một trong số ít bạn bè của Vương Tiểu Thanh, cho nên Vương Tiểu Thanh cũng đã đến đây một vài lần, gia đình cô ấy ở lầu bốn, Vương Tiểu Thanh bước tới gõ cửa.





 

“Tới ngay” giọng nói Tiểu Bình vang lên.



 

"Tiểu Thanh, cô đến rồi, mau vào mau vào trong ngồi, ba mẹ tôi đang đi làm, một mình tớ ở nhà chán muốn chết" Tiểu Bình mở cửa ra nhìn thấy bên ngoài là Vương Tiểu Thanh liền cao hứng kéo cô đi vào phòng mình.



 

Vương Tiểu Thanh đi vào phòng, nhìn xung quanh một chút, phòng không lớn nhưng rất ấm áp, sạch sẽ và gọn gàng.



 

“Nào, uống nước đi” Tiểu Bình bưng một ly nước tới đưa cho cô.



 

Vương Tiểu Thanh đúng là có chút khát nước, cầm lấy uống một ngụm, có chút ngọt, Tiểu Bình đã cho thêm đường vào ly nước, trong lòng cô bỗng thấy ấm áp.

 

"Tiểu Bình, tôi có một tin tức tốt và một tin tức xấu, cô muốn nghe cái nào trước" Vương Tiểu Thanh bắt đầu thừa nước đục thả câu.



 

"Cô lại còn giở trò này nữa, tôi muốn nghe tin tức xấu trước" Tiểu Bình có một loại dự cảm không tốt.



 

“Tin xấu là ngày kia tôi sẽ xuống nông thôn.”

 

“Cái gì? Ngày kia, cô, như vậy không đúng, cô hiện tại không cha không mẹ, cô là con một, làm sao lại muốn xuống nông thôn?