Tôi Xuyên Về Thập Niên 70

Chương 26



Vương Tiểu Thanh lại cầm bút viết: “Anh xem chất lượng sẽ biết.” Sau đó, cô lấy từ túi bên trái ra một nắm gạo, rồi từ túi bên phải ra một nắm bột mì.

 

Người đàn ông có vết sẹo và Trương Vũ cùng tiến lại xem.

 

Trương Vũ cầm lên xem kỹ, hạt gạo to, trong suốt, bột mì trắng tinh không lẫn tạp chất.

 

Lần đầu tiên Trương Vũ thấy loại bột mì trắng như vậy, liếc nhìn Vương Tiểu Thanh một cái, rồi gật đầu với người đàn ông có vết sẹo

 

Người đàn ông có vết sẹo như có điều suy nghĩ, sờ sờ râu.

 

“Hàng của cô ở đâu, tôi lấy hết.”

 

Vương Tiểu Thanh viết: “Hàng còn trên xe, anh chỉ chỗ cho tôi, tôi sẽ đi dỡ hàng.

 

Mười một giờ trưa anh đến nhận hàng, tiền trao cháo múc.”

 

“Được, tôi sẽ đưa chìa khóa cho cô, đây là một cái sân ở số 81 đường Thanh Long, ngoại ô phía tây thành phố.

 

Cô dỡ hàng vào đó là được.” Người đàn ông mặt sẹo nghĩ dỡ hàng ở chỗ khác không an toàn lắm.

 

“Một nghìn hai trăm, tôi muốn một nghìn là tiền mặt, hai trăm đồng là phiếu. Phiếu đường, phiếu thịt, phiếu vải đều được, tốt nhất có thêm phiếu công nghiệp.” Vương Tiểu Thanh thêm vào câu này vì muốn mua một cái nồi mà lại không có phiếu.

 

“Được, không vấn đề gì.” Người đàn ông mặt sẹo đáp ứng ngay.

 

Vương Tiểu Thanh không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy, quay người đi ngay.

 

“Lão Nhị, cậu thấy thế nào?” Người đàn ông mặt sẹo vẫn hơi nghi ngờ.

 

“Chắc không có vấn đề gì, đại ca nhanh đi lấy tiền đi.” Trương Vũ vẫn đang suy nghĩ về bóng lưng vừa rồi, cảm thấy quen quen.

 

“Anh sẽ phái hai người đi theo xem thử.” Người đàn ông mặt sẹo quay vào nhà.

 

Vương Tiểu Thanh đi ra khỏi sân, người cao gầy đóng cửa lại và tiếp tục canh gác.

 

Cô định đi khôi phục lại diện mạo, tính vào nhà vệ sinh, nhưng lúc đi trên đường, cô cảm thấy có người theo dõi mình, trong lòng hiểu rõ, đoán chừng là người của người đàn ông mặt sẹo, anh ta không tin tưởng cô.

 

Vương Tiểu Thanh bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt, thay quần áo rồi đi ra.

 

Nhà vệ sinh đông người, hai tên ngốc canh ở bên ngoài chỉ chú ý đến nữ mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang, hoàn toàn không để ý đến Vương Tiểu Thanh đã thay đổi quần áo.

 

Vương Tiểu Thanh đi về hướng tây thành phố, hai mươi mấy phút sau thì tìm được đường Thanh Long.

 

Nơi này người ở thưa thớt, không biết sau này có phát triển không, có lẽ sân này khá rẻ.

 

Vương Tiểu Thanh nhìn sân số 81 trước mắt, cân nhắc xem có nên mua nhà hay không.

 

Lúc này, hai tên ngốc canh ngoài nhà vệ sinh đã đợi gần nửa tiếng mà không thấy người, bắt đầu mất kiên nhẫn.

 

“Cậu vào xem thử đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Sao cậu không đi vào, đây là nhà vệ sinh nữ đó, bị bắt vì tội quấy rối thì sao.”

 

“Bác gái, làm phiền bác cho cháu hỏi chút, trong đó còn ai không? Em gái cháu vào đó lâu rồi, không biết đã ra chưa.” Tên ngốc thứ nhất hỏi một bác gái vừa từ nhà vệ sinh đi ra.



 

“Trong đó không còn ai, chắc em gái cậu đã ra rồi.” Hai tên ngốc nhìn nhau, không biết khi quay về sẽ phải giải thích thế nào.



 

Vương Tiểu Thanh đi vào sân, phát hiện bên trong khá sạch sẽ, chắc là thường xuyên có giao dịch ở đây.



 

Bên trong không vào được, Vương Tiểu Thanh trực tiếp dỡ sáu mươi bao gạo và bột mì, phân ra rồi xếp thành đống.

 

Đóng cửa lại, cô vào không gian, ăn hai cái bánh bao nhân thịt lớn, rồi thu hoạch rau và trồng lương thực.



 

“Ôi trời, quên bán rau cho bọn họ rồi.” Nhìn đống bắp cải và cà rốt chất đống trong không gian.

 

“Thôi để lần sau vậy.” Vương Tiểu Thanh tưới nước xong liền đi ra khỏi không gian, sợ bọn họ đến sớm.



 

Hai tên ngốc trở về với vẻ mặt lúng túng, người đàn ông mặt sẹo và Trương Vũ đang đếm tiền và phiếu.



 

“Thế nào rồi, cô ta có phải là kẻ lừa đảo không? Có nhìn thấy xe không?” người đàn ông mặt sẹo hỏi trước.



 

Hai tên ngốc không biết trả lời thế nào, run rẩy không nói lên lời.



 

Người đàn ông mặt sẹo bước tới, cho mỗi người một cái tát vào đầu.



 

“Làm sao, hai người các ngươi bị câm rồi à, không nói được à?”

 

“Đại ca, em xin lỗi, bọn em đã để lạc mất.” Tên ngốc số một báo cáo.



 

“Kể xem xảy ra chuyện gì.” Trương Vũ có chút tò mò, người này thực sự không đơn giản.



 

“Hai bọn em rõ ràng nhìn thấy cô ta vào nhà vệ sinh công cộng, bọn em ở ngoài chờ tận nửa tiếng đồng hồ mà không thấy cô ta đi ra. Bọn em hỏi một bác gái đi vệ sinh ra, bà ấy nói bên trong căn bản không có ai khác.” Tên ngốc số hai trả lời.



 

“Lão nhị, cậu thấy thế nào?” Người đàn ông mặt sẹo hỏi Trương Vũ.



 

“Có hai khả năng, thứ nhất, cô ta cải trang khi gặp chúng ta, rồi vào nhà vệ sinh để thay đổi quần áo, hai người không nhận ra được. Khả năng thứ hai, cô ta phát hiện hai người, trốn trong nhà vệ sinh, mặc dù hai người đã hỏi bác gái kia, nhưng bác gái kia không nhất định nói thật, dù sao hai người cũng không vào trong kiểm tra.” Trương Vũ nói ra suy nghĩ của mình.