Tôi Trở Thành Bạn Gái Kẻ Thù Của Anh Trai

Chương 7: Tôi Trở Thành Bạn Gái Kẻ Thù Của Anh Trai



Tôi vừa gào, vừa nắm lấy áo sơ mi của Lục Thanh Dã không chịu buông.

Cho đến khi anh lấy lịch sử nhắn tin với Lục Thanh Dã kia ra, tôi mới phát hiện ra mọi chuyện.

Người đàn ông trước mặt, với gương mặt hoàn toàn khác, mới thật sự là Lục Thanh Dã.

Mà "bạn trai" qua mạng của tôi, cùng lắm chỉ là người lấy trộm ảnh chụp của Lục Thanh Dã mang đi lừa đảo.

Sau đó, tôi càng khóc to hơn.

"Tôi thất tình rồi."

Tôi nghẹn ngào nói với Lục Thanh Dã.

Lục Thanh Dã bất đắc dĩ cười, sau đó chỉ chỉ bộ đồ dính đầy nước mắt nước mũi của tôi.

"Nhóc con, người nên khóc là anh mới đúng."

"Đang yên đang lành lại bị mắng là tra nam, đồ mới mua của anh cũng bị liên lụy."

Thật xin lỗi, sẽ bồi thường gấp đôi cho anh.

Thương hiệu anh biết đấy, đồ thật sự rất đắt.

Tôi cúi đầu, ngượng ngùng lí nhí xin lỗi anh.

Tôi hít mũi một cái, giọng điệu là âm mũi.

Lục Thanh Dã cũng không khách khí, nhanh chóng nhận tiền chuyển khoản của tôi.

Mọi chuyện anh gặp đều phải giải quyết rõ ràng, giải quyết xong tôi lập tức về nhà.

Ai ngờ Lục Thanh Dã gọi tôi lại.

“Bé con, chuyện em yêu sớm tính thế nào?”

Tôi ngẩng đầu, thấy anh đang lười biếng dựa vào ghế sofa, đang cười.

Tôi sực tỉnh, lịch sử trò chuyện khi nãy tôi đưa anh đã làm lộ tuổi thật của mình.

Chuyện này mà để cha mẹ tôi biết thì coi như xong đời.

Tôi lập tức trở nên căng thẳng, cẩn thận từng li từng tí mà mở miệng hỏi.

“Anh có ý gì? Không phải anh định mách cha mẹ tôi đấy chứ…”

“Ừm.”

Anh kéo dài giọng đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi khó tin mở to mắt.

Người này thì ra là một tên trai lịch sự, lúc an ủi người khác còn vô cùng dịu dàng.

Không nghĩ tới lòng dạ lại tệ như thế, rõ ràng là đang uy h.i.ế.p tôi.

Ấn tượng tốt của tôi về Lục Thanh Dã trong mắt tôi lập tức rơi xuống đáy vực.

“Không mách tội em cũng được, chỉ cần em đồng ý với anh một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

Tôi cảnh giác che chắn trước ngực.

Lục Thanh Dã bật cười.

“Đang học cấp ba không cho phép em chuyện yêu đương, phải giữ khoảng cách với tất cả các nam sinh.”

Tôi hơi bất ngờ, chớp chớp mắt.

Một người xa lạ đưa ra yêu cầu thế này, thật sự quá kì lạ.

Anh quản chuyện yêu đương của tôi làm gì chứ.

Lo lắng qua đi, đột nhiên tôi nghĩ đến một chuyện, dù sao anh cũng đâu biết tôi học trường nào, cũng chẳng biết nhà tôi ở đâu.

Tôi lập tức lấy lại tự tin.

Thế là tôi qua loa gật đầu đồng ý, sau đó đột ngột tiến gần, ở bên tai anh nghịch ngợm nói.

“Anh dựa vào cái gì mà quản tôi hả?”

“Haha, lời anh chỉ là đùa thôi.”

Thừa dịp tôi còn chưa kịp phản ứng, anh liền chuồn mất.

Nào ngờ, tôi còn chưa kịp nghĩ tới, ngày hôm sau đã gặp lại anh.

Trường tôi mời một doanh nhân thành đạt đến để mở buổi tọa đàm.

Vì tôi là đội trưởng đội lễ nghi, cho nên tôi được giao nhiệm vụ đón tiếp khách.

Đơn giản mà nói, thì chính là hướng dẫn bọn họ lúc lên sân khấu.

Khi tôi thấy Lục Thanh Dã, nụ cười tiêu chuẩn của tôi lập tức hóa đá trên mặt.

“Sao thế? Hình như em rất sợ khi gặp anh nhỉ?”

Anh hơi nghiêng người qua, nụ cười nhẹ nhàng của Lục Thanh Dã vang lên bên tai tôi.




Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com