Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Tương Lai

Chương 8



 

[Vì nữ phụ cho chúng ta xem cảnh này, tôi quyết định cho cô ấy làm nữ chính.]

 

[Trong lòng tôi, nữ phụ chính là nữ chính dám yêu dám tranh!]

 

Chẳng mấy chốc, ngoài cửa vang lên tiếng Lâm Nhân Nhân gõ cửa phòng Chu Minh Xuyên.

 

"Chu tổng, anh có trong phòng không ạ?"

 

Dưa Hấu

Sắc mặt Chu Minh Xuyên lập tức biến đổi.

 

Tiếng lòng gào thét.

 

‘Lại đến nữa, lại đến nữa rồi, vợ tôi ở đây mà cô ta còn dám lảng vảng.’

 

‘Vợ à, đừng hiểu lầm, đại sư bảo sắp phá giải được rồi.’

 

Tôi nhướng mày nhìn anh, cố ý rên một tiếng thật lớn.

 

"Chu Minh Xuyên, anh nhẹ chút."

 

Đám người xem cũng hoang mang.

 

[Nữ chính kỳ lạ thật, sao lại có thể vào được phòng tổng thống?]

 

[Sao nữ chính lại tìm nam chính vào giờ này chứ?]

 

[Tự nhiên thấy nữ chính có phải cố ý không, lần trước cũng vậy.]

 

Tiếng bước chân tới gần.

 

Chu Minh Xuyên lật người đè tôi xuống dưới thân.

 

Cửa phòng bật mở.

 

Chúng tôi ngồi dậy.

 

Tôi thấy Lâm Nhân Nhân đứng ở cửa, ánh mắt đầy vẻ độc địa nhìn chằm chằm tôi.

 

Tôi vòng tay qua cổ Chu Minh Xuyên.

 

"Trợ lý Lâm, không nói đến việc cô vào phòng chúng tôi bằng cách nào, nhưng việc nhìn trộm đời tư của ông chủ và bà chủ như vậy, cô là biến thái à?"

 

Chu Minh Xuyên giúp tôi kéo vạt áo lên che kín vai, đắp chăn cho tôi.

 

Anh nhanh chóng khoác áo ngủ, kín đáo chỉnh tề, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Lâm Nhân Nhân.

 

Lâm Nhân Nhân không những không lùi bước mà còn xông vào, bắt đầu gào thét điên cuồng.

 

"Chu Minh Xuyên, anh bị làm sao vậy! Anh phải yêu em chứ!"

 

"Tại sao hết lần này đến lần khác anh lại chọn người phụ nữ này!"

 

"Cô ta chỉ muốn thoát khỏi gia đình mình nên mới chọn anh thôi! Người yêu anh là em mà!"

 

Chỉ vậy thôi đó, đây chính là nữ chính.

 

Tôi thật sự cạn lời.

 

Tôi chỉ muốn tạo ra một tình huống để cô ta biết khó mà lui thôi mà...

 

Cuối cùng thì đám người xem cũng có cùng suy nghĩ với tôi.

 

[Ủa, nữ chính tự tin thái quá vậy?]

 

[Hình như cô ta và nam chính còn chưa chính thức bắt đầu mà?]

 

[Nữ chính sụp đổ hình tượng quá, khó mà chấp nhận nổi.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Không nhịn được nữa, tôi bật cười khẩy.

 

"Trợ lý Lâm, mặc kệ cô có bản lĩnh gì, bây giờ cô nên ra ngoài đi."

 

"Cút khỏi thế giới của chúng tôi."

 

Nước mắt Lâm Nhân Nhân từ từ rơi, vẻ mặt đáng thương nhìn chằm chằm Chu Minh Xuyên.

 

"Minh Xuyên, anh tỉnh lại đi mà?"

 

Nói rồi, cô ta vươn tay kéo tay Chu Minh Xuyên.

 

Chu Minh Xuyên chán ghét né tránh.

 

[Má nó, lần đầu thấy nam chính từ chối nữ chính thẳng thừng vậy.]

 

[Tự dưng thấy hình như trước giờ họ có gì đâu, sao mình lại ship nhỉ?]

 

[Đúng rồi, hình như chỉ là một cô trợ lý vụng về bình thường thôi mà.]

 

Tôi cũng nhìn về phía Chu Minh Xuyên.

 

"Chu Minh Xuyên, rốt cuộc người phụ nữ này bị làm sao vậy?"

 

Chu Minh Xuyên liếc nhìn tôi, rồi lại nhìn Lâm Nhân Nhân.

 

"Lâm Nhân Nhân, cô nghe rõ chưa, nên cút đi."

 

"Tôi cũng mong cô cút khỏi thế giới của chúng tôi."

 

Nghe xong câu này, sắc mặt Lâm Nhân Nhân thay đổi hẳn.

 

Đột nhiên, cô ta rút đâu ra một con dao, lao thẳng về phía tôi.

 

"Tại mày, tất cả tại mày, vốn dĩ anh ấy là của tao!"

 

"Đồ đáng ghét, c.h.ế.t đi!"

 

Trong lúc hoảng loạn, Chu Minh Xuyên chắn trước mặt tôi, tay không bắt dao, giận dữ quát Lâm Nhân Nhân.

 

"Lâm Nhân Nhân, tôi nhịn cô đủ lâu rồi, cút ngay!"

 

Đôi mắt anh đỏ ngầu, nắm chặt lưỡi dao, đẩy Lâm Nhân Nhân ra.

 

Đám người xem đồng loạt tỉnh táo lại.

 

[Ủa alo, rốt cuộc ai mới là nữ chính, ai là nữ phụ vậy!]

 

Tôi vội vàng kiểm tra vết thương của Chu Minh Xuyên, vết d.a.o sâu hoắm, m.á.u chảy đầm đìa.

 

Lâm Nhân Nhân ngã ngồi xuống đất, khóc lóc thảm thiết.

 

"Không đúng, không đúng cốt truyện, tôi mới là nữ chính!"

 

"Chu Minh Xuyên, anh biết mà, rõ ràng anh không thể từ chối em!"

 

Đột nhiên có nhân viên khách sạn tiến lên, nói rằng do sơ suất trong công việc nên để người xông vào phòng tổng thống, rồi định lôi Lâm Nhân Nhân đi.

 

Bình luận trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện dày đặc, chi chít.

 

Không còn một mực nói tôi là nữ phụ, chắc chắn không được, bảo tôi mau biến đi như trước nữa.

 

Nhưng tôi nhìn không rõ.

 

Vì ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ.

 

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, tôi chỉ kịp thấy vẻ mặt lo lắng của Chu Minh Xuyên.