Tôi bẻ gãy cả hai tay, hai chân và xương sườn của Thái Kiệt Mẫn.
Sau đó, tôi nhìn ông ta, giọng chậm rãi mà lạnh lẽo:
"Con người có 206 cái xương, tôi có thể bẻ gãy từng cái một. Ông tin không?"
Đối phương run rẩy quỳ dưới chân tôi, gào khóc cầu xin:
"Cô Tần, tha mạng..."
Tôi nhếch mép cười:
"Yên tâm, tôi không g.i.ế.c ông."
Đã tốn công chọn lọc, làm sao có thể để ông ta c.h.ế.t dễ dàng được?
Tôi cúi xuống, chậm rãi nói:
"Tôi sẽ khiến ông trở thành một đống thịt sống không xương, giống như một con giòi, vùi trong nơi bẩn thỉu nhất, ăn những thứ ghê tởm nhất, rồi dần dần bị thời gian hành hạ đến mức sống không bằng chết."
Thái Kiệt Mẫn gào thét đau đớn, nhưng vẫn ngoan cố không hé răng.
Tôi trực tiếp giật đứt cánh tay phải của đối phương.
Máu phun trào.
Quá mức tàn nhẫn.
Chết tiệt!
Quên đeo kính mất rồi.
Bọn họ có biết không? Mỗi lần g.i.ế.c người, tôi đều đeo kính, không phải vì sợ m.á.u b.ắ.n vào mắt, mà là vì khi nhìn thấy màu máu, tôi càng hưng phấn hơn.
Cơn thèm g.i.ế.c chóc trong tôi, lúc đó, sẽ càng khó kiểm soát.
Thái Kiệt Mẫn gào thét một lúc, rồi ngất đi vì đau đớn.
Tôi bước tiếp vào bên trong, đám bảo vệ không còn dám ra tay.
Bọn họ buông gậy điện xuống, hai chân quỳ sụp xuống đất, kính cẩn và phục tùng.
Tôi đi đến đâu, mọi người quỳ xuống đến đó.
Bọn họ không chịu trả lời, vậy thì tôi sẽ tự tìm câu trả lời.
Cuối cùng, tôi tìm thấy phòng điều khiển trung tâm.
Trên vô số màn hình máy tính, hàng loạt đoạn mã đang chạy dày đặc.
Đây là gì?
Tôi không hiểu lắm.
Tôi tiến gần đến một cái máy tính, nâng cằm một người đàn ông đang quỳ bên cạnh, chăm chú nhìn vào khuôn mặt tái mét, run rẩy của gã, rồi bật cười.
"Ngoan nào, nói cho tôi biết, đây là gì?"
Đối phương há miệng, lắp bắp:
"Đây... là... là..."
Xem ra là sợ thật rồi!
Nhưng mà, sợ c.h.ế.t không có gì đáng xấu hổ cả.
"Là trang web phát tin ra thế giới bên ngoài."
Dark web.
Đây chính là cái gọi là "phần nổi của tảng băng chìm" trong truyền thuyết sao?
Người ta đồn rằng, những tội ác mà người bình thường nhìn thấy, chỉ là phần nổi bé nhỏ, còn phần chìm dưới mặt nước mới thực sự đáng sợ—đan xen chằng chịt, cắm rễ sâu trong bóng tối.
Thì ra, lời đồn là thật?
Tôi nhìn chằm chằm vào số lượng người dùng trên hệ thống, con số nhiều đến mức không đếm xuể.
Từng này người?
Tất cả đều tham gia vào tội ác?
Nực cười nhất là—tôi nhìn thấy dòng thông báo cuối cùng gửi đến toàn bộ người dùng:
"Tần Y không được chết."
Chó chết!
Có kẻ dám giật dây điều khiển tôi từ sau lưng?
Tôi xoay xoay cổ, nếu không phải đang bụng mang dạ chửa, chắc chắn đã vặn gãy vài cái cổ rồi.
Tay tôi đặt lên vai gã đàn ông đang quỳ, gã run bần bật, giọng lắp bắp:
"Chúng tôi không biết gì cả, tất cả đều là lệnh của... ông chủ."
Ông chủ?
"Vậy ông chủ của các người là ai?"
Đối phương cắn chặt răng, không dám nói.
Thôi vậy.
Đến mức này rồi còn không dám nói, chứng tỏ thực sự không thể nói được nữa.
Tôi điều khiển máy tính.
Trong khung nhập tin nhắn gửi đến toàn bộ người dùng, nhập vào năm chữ:
"Tần Y sẽ không chết."
Sau đó, tôi bật camera.
Thật muốn xem xem, có bao nhiêu người có thể nhìn thấy tôi qua thứ này, và tôi lại có thể câu ra được bao nhiêu kẻ?
Nhìn vào ống kính, mỉm cười.
Tôi nghĩ, nụ cười ấy chắc chắn sẽ rất đáng sợ.
Ngay lúc tôi chuẩn bị làm gì đó trước ống kính, toàn bộ căn cứ đột nhiên mất điện.
Tất cả màn hình đều tắt, bóng tối ập xuống.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân—mạnh mẽ, dứt khoát, như thể chủ nhân của nó là một người đàn ông vô cùng cao lớn và uy nghiêm.
"Tần Y."
Còn chưa thấy người, giọng nói trầm thấp của ông ta đã vang lên.
"Đừng làm loạn, dù có mạnh đến đâu, cô cũng không thắng được đạn. Nếu còn muốn con cô được sinh ra, thì ngoan ngoãn một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quả nhiên.
Một người đàn ông mặc áo khoác gió dài màu đen oai phong lẫm liệt bước đến.
Sau lưng là một nhóm vệ sĩ, ai cũng lăm lăm s.ú.n.g trong tay.
Những kẻ đang quỳ trên đất đồng loạt hô to:
"Ông chủ!"
Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta.
Khoảng hơn 40 tuổi, nhưng điều kỳ lạ là—người này cho tôi một cảm giác quen thuộc.
Mình đã từng gặp ở đâu sao?
Tôi cố gắng lục tìm trong trí nhớ.
Đột nhiên, tôi nghĩ ra, gọi to:
"Thầy giáo?"
Đây chẳng phải là thầy giáo thể dục hồi cấp ba của tôi sao?
Hồi đó, tính cách tôi đã rất cô độc, hầu như không giao du với ai, chỉ một lòng vùi đầu vào sách vở.
Bởi vì tôi biết, chỉ có đỗ đại học, bản thân mới có thể rời khỏi nơi đó, mới có thể đến một nơi không ai quen biết tôi, bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng thầy giáo thể dục này đã luôn quan tâm tôi.
Vừa giúp đỡ một cách thiết thực, vừa giữ khoảng cách, như thể sợ tôi thấy khó chịu.
Thầy giúp đỡ, nhưng không bao giờ tiến quá gần.
Điều đó khiến tôi hơi cảm kích.
Nhưng tôi chưa từng để thầy vào lòng, vì thực sự chúng tôi rất ít tiếp xúc.
Trong tiết thể dục, tôi chỉ làm những gì cần làm, rồi lặng lẽ rời đi.
Thậm chí, chúng tôi chưa từng nói với nhau được mấy câu.
"Không ngờ vẫn còn nhớ tôi là thầy giáo của cô."
"Cô có biết mình đã làm gì không?"
"Cô đã g.i.ế.c người, đã phạm tội."
"Cô có thấy hổ thẹn với bao nhiêu thầy cô đã vất vả dạy dỗ em không?"
Ông ta trách mắng tôi, giống như một người thầy nghiêm khắc.
Tôi đưa mắt nhìn quanh tất cả mọi thứ ở đây.
Rồi cười lạnh, hỏi lại:
"Thầy nói tôi phạm tội?"
"Vậy còn thầy?"
"Đảo Trường Minh là gì?"
"Căn cứ này là gì?"
"Mạng ngầm Băng Hạ rốt cuộc là thứ gì?"
Ông ta nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng đáng sợ:
"Vậy nên, chúng ta là cùng một loại người. Bao năm qua, là tôi đứng sau giúp đỡ, bảo vệ cô, vậy nên cảnh sát mới không bắt được cô. Là tôi tốn công tốn sức mới cứu cô ra khỏi trại tạm giam. Cô báo đáp tôi thế này sao?"
"Trồng thuốc, chế thuốc, buôn thuốc? Tập hợp toàn bộ trọng phạm ở đây? Thầy nói tôi và thầy cùng một loại người?"
Tôi dứt khoát phản bác:
"Tôi không phải."
Đối phương cười lạnh, quát lên:
"Cô nghĩ mình có gì khác biệt?"
"Một kẻ cũng bị kết án tử hình như cô, thì khác gì tôi?"
Tôi bình tĩnh đáp:
"Tôi giúp người ta thoát khỏi đau khổ."
"Còn thầy, thầy đang gieo rắc nỗi đau."
"Buồn cười!"
Ông ta gầm lên, ánh mắt lóe lên tia cuồng loạn:
"Cô biết mình vốn đã là một kẻ c.h.ế.t rồi không? Với sức mạnh trời sinh của cô, mà chỉ đi g.i.ế.c vài tên tép riu, không thấy lãng phí sao? Hãy gia nhập chúng tôi, cô sẽ trở thành nữ vương nơi đây. Cô sẽ hưởng vinh quang vô tận, sở hữu tất cả."
Ông ta chỉ vào những kẻ đang quỳ rạp dưới đất:
"Tất cả bọn chúng sẽ phục tùng cô, nghe theo mệnh lệnh của cô."
"Thậm chí, cả thế giới này cũng sẽ quỳ dưới chân cô."
Tôi từng bước tiến đến gần, nhếch môi cười lạnh:
"Tôi cần những thứ đó làm gì?"
"Ai cần thầy cứu tôi?"
"Thầy có biết không—"
"Thầy đã ngăn cản con đường luân hồi của tôi."
"Thầy khiến tôi không đuổi kịp bước chân của Tô Văn."
"Thầy đáng chết."
Ngay khi tôi sắp bước đến trước mặt, cuối cùng ông ta cũng biết sợ, vội vàng trốn ra sau lưng đám vệ sĩ, tiếp tục nhắc nhở tôi:
"Cô không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho con mình chứ. Nó đã là một sinh mạng, cô không có quyền quyết định sống c.h.ế.t của nó."
Xảo ngôn!
"Tôi có quyền."
Nhưng đúng lúc đó, tôi cảm giác bụng mình bị đá một cú mạnh.
Cảm giác kỳ lạ này, tôi chưa từng trải qua bao giờ.
Đứa bé hình như cử động.
Nó như đang chơi đùa trong bụng tôi.
Chỉ một giây mất tập trung, tôi bỗng ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, ngay sau đó, ý thức chìm vào bóng tối.