Đêm đó, trời mưa rất to, những hạt mưa như roi bạc quất xuống mặt đường, vang lên tiếng rào rào không dứt.
Tôi ngồi ở bàn làm việc, tập trung rà soát từng trang hồ sơ pháp lý, thì đột nhiên cả căn hộ tối sầm, mất điện.
Ánh sáng vàng cam từ đèn đường bên ngoài hắt qua ô cửa sổ, lấp lánh phản chiếu trên vô số giọt mưa bám chặt vào kính, như những hạt thủy tinh nhỏ li ti.
Từ ban công, Lục Trầm bước vào, trên người vẫn khoác chiếc áo mưa mỏng nhưng ướt sũng, từng giọt nước nhỏ xuống nền gạch.
Anh nói, giọng trầm nhưng hơi khàn: “Tôi xuống dưới mua pin dự phòng.”
Tôi khẽ thở ra: “Cảm ơn… anh vẫn ổn chứ?”
“Ổn.” Anh đáp ngắn gọn.
Nhưng tôi nhận ra gương mặt anh tái nhợt bất thường, làn môi tím nhạt như bị rút hết máu.
Không kịp suy nghĩ, tôi lấy chiếc khăn khô, bước đến lau nhẹ mái tóc ướt đẫm của anh.
Anh ngồi yên, lưng tựa vào ghế, mắt không nhìn tôi mà hướng ra màn mưa ngoài kia.
Tôi hạ giọng: “Anh từng bị ướt mưa thế này sao?”
Một khoảng lặng dài, chỉ có tiếng mưa rơi chen vào, rồi anh khẽ đáp: “Ừ.”
“Bao lâu rồi?” Tôi hỏi tiếp.
“Năm tôi mười sáu.”
Tôi ngập ngừng: “Có thể kể không?”
Anh hơi nghiêng đầu, giọng thấp hơn: “Không nên nghe vào đêm mưa.”
Tôi không gặng nữa, chỉ kéo ghế lại gần và ngồi xuống cạnh anh, im lặng.
Căn phòng tối om, chỉ còn tiếng mưa gõ lộp độp trên mái tôn và ô cửa kính.
Một lúc sau, anh cất tiếng: “Năm mười sáu tuổi, tôi giết người đầu tiên.”
Tôi sững lại, tim khựng một nhịp.
“Ông ta là bố tôi.”
Giọng anh đều đều, lạnh đến mức giống như đang kể câu chuyện của một người xa lạ.
“Hắn đánh mẹ tôi suốt mười năm. Một lần, mẹ ngã không dậy được nữa.”
“Tôi đi lấy dao. Không đắn đo, không nghĩ lại.”
“Sau đó, tôi bỏ trốn. Gặp một người. Người đó huấn luyện tôi trở thành sát thủ.”
“Từ đó, tôi không ướt mưa lần nào nữa.”
“Vì sát thủ không được phép cảm lạnh.”
Tôi đưa khăn cho anh, bàn tay vô thức siết chặt hơn: “Nhưng anh đang cảm lạnh đấy.”
“Ừ.” Anh thừa nhận, không giải thích.
Tôi nhìn anh một lúc lâu, rồi hỏi: “Có hối hận không?”
“Không. Nhưng tôi ghét mỗi lần trời mưa.”
Tôi đặt tay mình lên mu bàn tay anh, cảm giác lạnh buốt chạy dọc các ngón tay.
“Muốn uống gì nóng không?”
“Có mì gói không?”
“Tủ tôi có đủ vị luôn.” Tôi đáp, cố làm giọng nhẹ hơn.
Tôi bước vào bếp, bật ấm đun nước. Khi nước vừa bắt đầu sôi, tiếng anh gọi vọng ra: “Luật sư Tang.”
“Gì vậy?”
“Tôi nghĩ tôi sai rồi.”
“Vì gì?”
“Vì để cô bước vào thế giới của tôi.”
Tôi bưng tô mì nóng hổi trở ra, đặt xuống bàn, ngồi đối diện anh.
“Nhưng tôi lại nghĩ, tôi bước vào đúng lúc.”
“Vì sao?”
“Vì anh không cần một người chạy trốn khỏi mưa, mà cần một người che dù cho anh.”
Lục Trầm lặng lẽ nhìn tôi thật lâu, đôi mắt sâu thẳm như muốn dò tìm điều gì đó.
Rồi anh khẽ nói: “Tôi sợ… nếu quen cô rồi, tôi sẽ không còn là sát thủ nữa.”