Tôi Là Bà Chủ Của Kẻ Săn Đầu Người
Ngày đầu tiên con gái vào tiểu học, Lục Trầm mất ngủ cả đêm.
Tôi hỏi: “Anh hồi hộp gì thế?”
Anh gãi đầu: “Anh sợ con không quen bạn mới.”
Tôi nhìn người đàn ông từng đánh một lúc ba tên cướp có vũ khí, đang lo sốt vó vì một cô nhóc sáu tuổi, mà buồn cười.
Sáng hôm sau, anh mặc áo sơ mi trắng, đầu vuốt gel, thần sắc nghiêm chỉnh.
Tôi ngơ ngác: “Anh định làm gì?”
“Hộ tống công chúa đến lớp.”
Tôi: “Anh là bố hay vệ sĩ riêng vậy?”
Anh cúi đầu buộc dây giày cho Tiểu Dương: “Cha dặn rồi, không được để bạn nam nào nắm tay.”
Tôi: “Vậy cha của con có được nắm không?”
Tiểu Dương suy nghĩ một lúc: “Cho nắm một lần thôi.”
Tôi cười đến đau bụng.
Tuần sau, nhà trường tổ chức họp phụ huynh lần đầu tiên.
Tôi bận xử lý hồ sơ ở viện kiểm sát, giao nhiệm vụ cho Lục Trầm.
Anh hỏi: “Anh mặc áo khoác da có bị chửi không?”
Tôi: “Anh mà làm mấy phụ huynh khác sợ thì lần sau tự họp một mình luôn đấy.”
Kết quả, anh chọn mặc áo sơ mi, cài khuy kín cổ, cặp kính cận gọng bạc mới mua, tóc vuốt chỉnh tề.
Tôi tiễn ra cửa, ngẩn người năm giây: “Chồng em hóa học giả văn phòng.”
Anh gằn giọng: “Chồng em đi bảo vệ danh dự cho con.”
Tôi phất tay: “Đi đi, Kẻ Săn Đầu Người.”
Mười phút sau, tôi nhận tin nhắn: “Có người bố vác túi Gucci, ngồi cạnh anh, cứ nhìn chằm chằm.”
Tôi: “Chắc người ta thắc mắc anh đi nhầm phòng.”
Anh: “Anh thắc mắc tại sao họp phụ huynh lại có nước ép lựu mix cam.”
Tôi: “Không phải anh mang theo đấy chứ?”
Anh: “Không. Nhưng lần sau anh sẽ mang, để gây dựng hình tượng ‘người bố healthy’.”
Sau buổi họp, anh gọi điện với giọng trầm trọng: “Chúng ta cần nói chuyện.”
Tôi tưởng con bị điểm kém, tim hẫng một nhịp.
Anh nói: “Trong lớp con có một thằng nhóc tên Lý Lỗi, dám lấy bánh của con.”
Tôi: “…Thế con có giành lại không?”
Anh: “Con nói ‘Lần sau cháu mang hai cái, cho bạn một cái.’”
Tôi tự hào: “Con giống em, biết cư xử.”
Anh mặt lạnh: “Anh muốn con giống anh, biết đấm.”
Tôi thở dài: “Lục Trầm, bớt mấy cái logic xã hội đen của anh đi.”
Anh giở vở ghi chép họp phụ huynh cho tôi xem.
Trong đó có ba mục quan trọng: 1. Lý Lỗi. 2. Đừng ăn đồ người lạ. 3. Lý Lỗi (viết hoa).
Tôi hỏi: “Anh thực sự để tâm chuyện cái bánh đến thế?”
Anh đáp: “Con mình bị ăn hiếp, anh ăn không ngon.”
Tôi kéo anh ngồi xuống ghế sofa: “Được rồi, lần sau em đi họp.”
Anh nhăn nhó: “Không được. Anh muốn tiếp tục bảo vệ công chúa.”
Tôi: “Vậy thì anh phải học cách không đe dọa phụ huynh nhà người ta.”
Anh ngẫm nghĩ: “Nếu anh làm quen được với ba của Lý Lỗi thì sao?”
Tôi: “Được. Nhưng tuyệt đối không được bắt tay kiểu… ép tay người ta gãy luôn.”
Anh nhếch môi: “Vậy anh chỉ nhắc nhẹ rằng anh từng dùng một tay vặn cổ xe máy.”
Tôi: “Anh mà nói vậy thì con mình sẽ không bao giờ được mời đi sinh nhật ai hết.”
Cuối cùng, anh ủ rũ gật đầu: “Anh cố gắng làm người bình thường.”
Mấy ngày sau, cô giáo gửi ảnh lớp, ghi chú: “Các phụ huynh tuần này đều có mặt, riêng ba của Tiểu Dương ngồi im lặng nhưng rất nghiêm túc.”
Tôi zoom kỹ tấm ảnh, thấy Lục Trầm ngồi khoanh tay, mặt nghiêm như đi phán án.
Tôi gửi cho anh, hỏi: “Đây là phiên bản ‘bình thường’ của anh à?”
Anh gửi lại ảnh selfie, nhe răng cười cực kỳ gượng gạo: “Anh vẫn đang luyện.”
Tôi nhìn màn hình, không nhịn được nữa, cười suýt lăn khỏi giường.
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com