Thế mà Luca vẫn cười toe tiếp nhận, vừa ăn vừa khen tay nghề mẹ tôi.
Khen đến mức mẹ tôi trong lòng cứ như nở hoa.
Khung cảnh hòa thuận đến mức tôi cảm thấy người thừa trong nhà chính là mình.
Trời tối dần, ba mẹ đi ngủ sớm. Tôi ngồi ngoài sân dạy Luca pha trà bên bếp than.
Thật ra tôi làm trà sữa, trên giá còn để hai quả cam vừa hái đang ninh lửa nhỏ.
Hương hoa quả thoang thoảng lan tỏa trong không khí.
Luca nhìn tôi nghiêm túc khuấy trà, hỏi:
“Lâm, sao ba mẹ em lại gọi cậu là Mộc Mộc vậy?”
Tôi không ngẩng đầu, đáp:
“Chữ ‘Lâm’ trong tiếng Trung viết bằng hai chữ ‘Mộc’ đứng cạnh nhau. Hồi nhỏ tập viết, tôi viết ra giống ‘Nhiễm Mộc Mộc’ vậy.”
“Ba mẹ hay trêu vì chuyện đó, nên cứ gọi thành tên ở nhà.”
Tôi bĩu môi, chuyện xấu thời thơ ấu đúng là theo người cả đời.
Luca cười không kìm được, ngửa đầu cười nghiêng ngả.
Tôi âm thầm nguyền rủa: miệng anh to thế, cho một con muỗi bay vào là vừa.
Anh vừa lau nước mắt vừa vỗ vai tôi:
“Ha ha! Mộc Mộc, em đúng là đáng yêu từ nhỏ đến lớn luôn đó!”
Câu chọc quê quá, tôi vội chuyển chủ đề:
“Còn anh sao? Chuyến công tác này kéo dài hai tuần, mới một nửa đã xong việc rồi à?”
“Anh sao lại chạy đến nhà tôi thế?”
Vừa nói tôi vừa nghĩ sao giống hệt bà sếp chờ cấp dưới báo cáo thế này.
Có lẽ tôi và Luca vẫn duy trì kiểu quan hệ như vậy.
Chỉ riêng khi mới vào làm, tôi còn dè dặt một thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng dần dần, dưới sự chiều chuộng của anh, cảm xúc tôi ngày càng bộc lộ thẳng thắn.
Hỏi thử có bao giờ cấp dưới trợn trắng mắt đến tận trán trước mặt sếp nào không?
Thế mà kỳ lạ thay, Luca không hề thấy lạ, còn có vẻ tận hưởng.
Anh không những không thấy kỳ dị,
mà còn nghiêm túc báo cáo hành trình lần này với tôi.
“Lẽ ra phải mất hai tuần, nhưng mọi thứ tiến triển thuận lợi nên anh về sớm.”
“Và hơn thế...”
Anh dừng lại, mím môi rồi nhìn chăm chú tôi, nghiêm túc nói: “Anh rất nhớ em.”
Đầu tôi như phát ra tiếng nổ lớn, rồi pháo hoa bung sáng, tim đập dồn dập khiến tay chân mềm nhũn.
“Anh chẳng thèm quan tâm em, cũng chẳng nhắn tin, đồ ăn bên Mỹ khó nuốt c.h.ế.t đi được!”
“Anh thật sự muốn gặp em, thậm chí hơn cả ăn tiểu long bao nữa.”
Hơi thở nghẹn lại nơi lồng ngực, lên không được mà xuống cũng không xong.
Cái ví von c.h.ế.t tiệt này, lúc học tiếng Trung ai dạy anh thế hả trời!
Tôi nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhìn anh ấy vẫn chớp mắt tội nghiệp, bĩu môi như con mèo nhỏ.
Bất chợt trong đầu tôi nảy lên một ý thích muốn bắt nạt anh một chút, đầu óc trống rỗng liền kéo cổ áo anh ấy lại rồi hôn xuống.
Cái miệng này, thật ra tốt nhất vẫn nên im lặng, không nên nói gì cả!
Gió cuối thu mang theo chút se lạnh, nhưng nơi đầu môi lại ngập tràn hương sữa ngọt dịu.
Bóng đêm như cũng khiến người ta say đắm hơn.
8
Tôi cũng không rõ mình đã hoảng hốt chạy về phòng thế nào, chỉ biết cứ trằn trọc mãi trên giường đến tận nửa đêm.
Một mặt hối hận vì như bị sắc dục chi phối, nói chẳng ra câu nào đã vội hôn người ta, mặt khác lại không kiềm chế được mà cứ mãi hồi tưởng.
Cái cảm giác mềm mại, ướt át ấy cứ như chiếc lông vũ nhẹ nhàng lượn qua lượn lại trên đầu trái tim tôi.