Những lời dịu dàng thân thương khiến tôi ấm lòng.
Nhớ lại từ sau Tết đến giờ tôi cứ dồn đầu vào công việc, đã lâu không về thăm gia đình.
Lần này hiếm có không phải vất vả phục vụ ông sếp Tây ngốc kia, tôi quyết định tự thưởng cho mình kỳ nghỉ, về nhà với bố mẹ vài hôm.
Khi tôi kéo vali đứng trước cửa, vừa nhìn cảnh sân, linh cảm chẳng lành lập tức nổi lên.
Giữa sân đầy chậu hoa kiểng được sắp xếp ngay ngắn lại mọc lên từng “núi” cam vàng rực vô cùng chướng mắt.
Tôi muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng đã muộn, người đang bận rộn trong sân đã phát hiện tôi ngơ ngác ngoài cửa.
Bà vừa bước đến, vừa vui mừng gọi:
“Lão Nhiễm, lão Nhiễm, mau ra đây, con gái mình về rồi!”
Chưa kịp phản ứng, bà đã kéo tôi vào nhà, tôi chỉ gượng cười hỏi:
“Mẹ, nhà mình chẳng có nhà kho à? Sao chất cam đầy sân thế này?”
Mẹ tôi không quan tâm vẻ hoảng hốt tôi, kéo tôi vào trong:
“Ôi thôi, vườn nhà năm nay được mùa quá, cam nhiều không hết kho, đành để ngoài sân, vài hôm nữa thương lái đến thu hết.”
“Mộc Mộc à, con về đúng lúc rồi! Năm nay bội thu quá trời, mẹ thuê mấy chục người vẫn không làm kịp! Con về giúp mẹ nhé!”
Hy vọng trong tôi vụt tắt hoàn toàn.
Tôi nhớ lại năm tháng bị cam “đè đầu cưỡi cổ”, nỗi ám ảnh ngày ấy chợt trỗi dậy.
Tôi biết ngay mà! Tôi biết kiểu ân cần vô cớ này chẳng phải điều tốt!
Tôi đã bị sự ấm áp của gia đình làm cho lú lẫn, sa vào bẫy.
Nếu bắt tôi chọn giữa làm tay sai cho Luca hay về nhà hái cam...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thì cả hai đều như lựa chọn giữa “socola vị phân” và “phân vị socola”.
Làm cho Luca còn mới mẻ, chỉ ngửi mùi cam là tôi muốn nôn ngay.
Dù vườn nhà tôi vài năm nay thu nhập khá, có thuê người quản lý,
Nhưng bố tôi luôn nói: “Con gái lớn rồi, sau này phải thừa kế vườn cây, không biết trồng thì làm sao được.”
Từ nhỏ ông đã kéo tôi vào rừng, cắt cành, bón phân, diệt sâu, hái quả, bắt tôi làm cho bằng được.
Đặc biệt mùa thu hoạch, ngoài ăn ngủ, ngày nào tôi cũng leo lên cây cam.
Cam mãi chưa hái hết, bao năm qua vẫn là cơn ác mộng khiến tôi ban đêm bật dậy.
Kể từ khi vào đại học rồi đi làm, những năm tháng nhàn rỗi khiến tôi quên nỗi sợ cam.
Mặt nhăn nhó, bị mẹ lôi vào nhà.
Rồi choáng váng nhìn bức tranh lớn “Hoa Khai Phú Quý” treo giữa phòng khách.
“Bố! Con nói bao nhiêu lần nhà mình biệt thự kiểu Âu, sao bố cứ treo bức tranh pha trộn phong cách Trung Quốc thế, nhìn sến c.h.ế.t đi được!”
Tôi chưa thở ra hơi nào, hôm sau đã bị sai ra đồi hái cam trong tình cảnh thê thảm.
Dù mệt đến không đứng nổi, lao động chân tay đơn giản, lặp đi lặp lại thế này...
Lại khiến đầu óc tôi hiếm khi rảnh rỗi như vậy.
Mỗi ngày không cần lên kế hoạch, cũng chẳng sắp xếp lịch trình, chỉ việc hết cây này sang cây kia hái quả.
Mệt thì ngồi lên thân cây hóng gió ngẩn người, tối về sao chạm giường là lăn ra ngủ.
Cuộc sống đơn giản thuần túy ấy khiến tôi kỳ lạ say mê.
Chớp mắt đã trôi qua cả tuần.
Chiều hôm đó, khi tôi đang tập trung hái cam trên cây, bỗng nghe giọng nói quen thuộc vang tới khiến tôi tưởng mình ảo giác.