Tôi Khiến Nam Chính Trở Thành Cá Chép Vượt Vũ Môn

Chương 9



Ra khỏi quán bar, trời bên ngoài đã tối hẳn.

Giang Yến An xách theo một chiếc túi, vừa đi vừa xé mở:

“Sức khỏe em không tốt, đừng uống rượu hay nước lạnh.”

Tôi nhìn hộp sữa nóng anh đưa qua, nhìn rất lâu mà không nhận lấy.

Trong đầu tôi hiện lên phân đoạn này của cốt truyện, rồi tôi cứ thế nói theo lời thoại gốc:

“Giang Yến An, có phải anh xem thường tôi không? Cảm thấy tôi mất mặt, cảm thấy loại con gái như tôi, trong đám sinh viên các anh chỉ là một trò cười?”

Kể từ khi xuyên vào thế giới này, đây là lần đầu tiên tôi không gọi nhầm tên anh.

Trong nguyên tác, giọng điệu của tôi ở đoạn này rất phẫn nộ, tức giận đến mức còn vung tay tát anh một cái.

Nhưng bây giờ, tôi lại nói rất bình tĩnh.

Hộp sữa nóng, vì bị lộ ra ngoài khá lâu, đã hơi nguội đi.

Buổi lễ đã kết thúc được một lúc, nhưng trong đầu tôi vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh Tô Như Yên trên sân khấu.

Trong bộ váy trắng tinh khiết, cô ấy tỏa sáng, cao quý, rực rỡ.

So với tôi, cô ấy quả thực hợp với Giang Yến An hơn.

Thực ra, những người kia nói không sai.

Tôi giả tạo, ham hư vinh, tính tình cũng không tốt, học vấn lại chẳng bao nhiêu.

Tôi chẳng qua chỉ là chất xúc tác giữa anh và Tô Như Yên, là tấm nền làm nổi bật họ mà thôi.

Tôi chờ Giang Yến An chán ghét tôi, chờ anh nói tôi đang gây chuyện vô cớ.

Nhưng điều tôi không ngờ là—

Anh bỗng nhiên ôm tôi vào lòng.

Ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt bên khóe mắt tôi:

“Vậy em có biết họ nói gì về anh sau lưng không?”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Khi anh nhập học, anh mang theo một chiếc bao tải lớn, vừa vào trường ngày đầu tiên đã nổi danh. Họ nói không ngờ thời buổi này vẫn còn loại nhà quê vác bao tải đựng phân urê đi học.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giang Yến An giơ tay làm động tác mô phỏng, giọng anh rất bình thản:

“Chiếc bao tải đó là bà nội cẩn thận giặt sạch, phơi khô rồi đưa cho anh đựng chăn mền. Anh mang theo cả lọ tương ớt nhà làm để biếu người khác, nhưng họ lại nói không hợp vệ sinh.”

“Sau khi Tô Như Yên tỏ tình với anh trước mặt mọi người, trên người anh lại có thêm một cái nhãn mới—kẻ đào mỏ.”

Trong nguyên tác, quãng đời đại học của nam chính chỉ được nhắc qua vài dòng.

Cuốn sách có nhắc đến chuyện anh nghèo, cũng nhắc đến việc anh bị người ta cười nhạo.

Nhưng vì đây là truyện nam tần*, nên nam chính nhanh chóng phản công, từng bước trở thành nam thần trong trường.

(*Truyện nam tần: Thể loại truyện hướng đến đối tượng độc giả nam, thường tập trung vào sự nghiệp, thành công và quá trình trưởng thành của nhân vật chính.)

Thế nhưng những dòng chữ thoáng qua đó, đặt vào thực tế, những tổn thương anh từng chịu lại chẳng thể nào xóa nhòa chỉ bằng vài câu chữ.

“Vậy nên, đừng để tâm đến lời người khác. Những lời bàn tán ấy vốn dĩ phiến diện và cay nghiệt.”

“Điều chúng ta cần làm, là không phán xét người khác, nhưng cũng không nên quá khắt khe với chính mình.”

“Xuất thân, hoàn cảnh khác nhau, rất khó có sự đồng cảm thực sự.”



Không biết từ lúc nào, chúng tôi đã về đến nhà.

Đèn đường trước cửa khu trọ bị hỏng, chớp nháy liên tục.

Giang Yến An dừng lại, rút từ trong áo ra một vật gì đó.

Không biết anh đã nhét hộp sữa vào trong áo từ khi nào.

Hộp sữa vốn đã hơi nguội, giờ lại được hơi ấm cơ thể anh sưởi nóng lên lần nữa.

Anh mở nắp, đưa sữa cho tôi.

Tôi mím môi, lần này không từ chối nữa mà nhận lấy.

“Thanh Thanh.”

Ánh mắt Giang Yến An còn sáng hơn cả những vì sao trên trời.

Giọng anh rất nghiêm túc, cũng rất dịu dàng:

“Em có muốn tiếp tục đi học không?”