Tôi Đã Ngủ Với Kẻ Thù

Chương 8: Tôi Đã Ngủ Với Kẻ Thù



Làm sao bạn bè chứ?

Tôi từng phản đối.

Nhưng mẹ lý luận:

“Tiệc đầy tháng của con với tiểu Cẩm gộp lại đông người vui hơn, đỡ phiền. Hai đứa học cùng trường, thầy cô đều biết, không cần chạy đi chạy lại.”

Tôi: ???

Hóa ra là tiện lợi và tiết kiệm tiền?

Tôi mất nhiều lời thuyết phục Trì Trọng Cẩm, đưa đủ lý do không hợp để tổ chức chung tiệc.

Cậu ấy chỉ nói không vấn đề gì, mẹ cậu và dì Tống nghĩ đúng.

Tôi: !!!

Bố tôi, bố cậu ấy, mẹ tôi, mẹ cậu ấy, thêm cậu ấy, năm phiếu đồng ý. Phiếu phản đối duy nhất của tôi xem như vô hiệu.

Cảnh tiệc tri ân hôm đó khiến tôi nhớ mãi.

Tôi còn hối hận đã giảm cân thành công. Sau nửa tháng cố gắng, giờ tôi 99 cân (=49,5kg), trở về hai chữ số.

Tôi gầy đi nên mẹ và dì bắt tôi mặc sườn xám hồng, bảo Kim gia có con gái trưởng thành nên khoe ra.

Tôi như cá ướp muối, còn phải đem phơi nữa à?

Còn Trì Trọng Cẩm mặc vest trắng, thanh tú vô cùng.

Tôi hơi căng thẳng, cậu ấy thì quen rồi. Chúng tôi theo sau bốn vị phụ huynh đứng cổng lớn đón khách.

Tôi gượng cười, suýt đứng cứng. Khi Hiểu Nam đến gửi tin nhắn:

“Học ủy, hôm nay tôi mới thấy cậu hợp với lớp trưởng đến vậy. Ai mà không tưởng cặp này đi đám cưới cơ chứ. Phải đẩy thuyền mạnh lên! Thanh mai trúc mã ngọt ngào vô cùng!”

Lời Hiểu Nam khiến lòng tôi dịu ngọt. Cô học cùng lớp với chúng tôi suốt ba năm cấp hai.

Trì Trọng Cẩm là lớp trưởng, tôi học ủy, Hiểu Nam là ủy viên sinh hoạt nữ sinh. Quan hệ khá tốt.

Tôi nhận ảnh, sững lại. Ảnh tôi và cậu ấy đứng bên nhau.

Dưới ánh đèn, tôi cười nhẹ, cậu ấy mày mắt ánh cười, tay đặt lên đầu tôi. Có lẽ cậu ấy vừa chỉnh tóc cho tôi bị Hiểu Nam chộp được.

Ảnh đẹp thật.

Tôi vui, vô thức lưu lại.

Đầu cậu ấy ghé sát:

“Xem gì thế?”

Tôi giật mình, vội ném điện thoại vào túi, giả vờ bình thản:

“Không có gì đâu.”

Cậu ấy cúi mắt, hàng mi khẽ chớp, nói:

“Gửi tôi một tấm ảnh đi.”

Tôi đơ người một giây, không ngờ cậu ấy biết rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi bĩu môi:

“Dựa vào đâu chứ?”

Ngón tay cậu ấy chọc vào má tôi đang phồng lên, cười rộ:

“Dựa vào trong ảnh có tôi. Tôi có quyền được xem.”

Khi không cười, cậu ấy trông thờ ơ xa cách. Cười lên, tựa tuyết đầu mùa tan chảy làm tim tôi hụt hẫng, nhẹ gật đầu.

Nhưng ngay lúc này, tôi thấy Lưu San San uyển chuyển đi đến. Mái tóc đen dài óng ả cùng chiếc váy dài, toát lên vẻ thanh lãnh và linh khí của một cô gái nghệ thuật.

Cô ấy vừa bước đến đã thu hút không ít ánh nhìn. Tim tôi như bị kim châm, lùi lại một bước, cố gượng cười:

“Tiểu Cẩm ca, bạn học của cậu đến rồi kìa, cậu ra đón đi. Tôi cũng đi đón bạn học của tôi đây.”

Tôi nhanh chóng rời đi.

Dù đã quyết tâm chúc phúc cho cậu ấy, nhưng nhìn họ công khai thể hiện tình cảm trước mặt, tôi vẫn không tài nào làm được.

Sau khi tiệc rượu bắt đầu, tôi cố gắng không lại gần Trì Trọng Cẩm quá mức. Nhưng hai ông bố bà mẹ cứ kéo hai đứa tôi đến từng bàn giáo viên để cảm ơn. Ngoại trừ giáo viên của hai chúng tôi ở lớp 11 và 12 là khác nhau.

Tiểu học, trung học cơ sở, và lớp 10 thì hai đứa tôi đều chung một lớp. Chỉ riêng giáo viên của hai đứa đã chiếm trọn năm bàn. Tôi muốn tránh cũng không được, đành ngoan ngoãn làm vật may mắn, bố mẹ tôi uống rượu, còn tôi và Trì Trọng Cẩm thì uống nước ngọt.

Ai ngờ, đến bàn của hiệu trưởng thì còn có cả một trưởng phòng của Sở Giáo dục có mặt. Hai người bố liền đổi nước ngọt trong tay hai chúng tôi thành rượu trắng, nhỏ giọng nói:

“Nhấp một ngụm thôi là được rồi.”

Tôi nhanh chóng gật đầu. Đây chính là Mao Đài, thứ rượu mà tôi từ lâu đã mong muốn được thưởng thức vị “quốc tửu” đặc sắc này.

“Hai cháu chính là niềm tự hào của quận ta, sau này hãy tiếp tục cố gắng, nỗ lực hết mình để làm rạng danh quê hương.”

Trưởng phòng Sở Giáo dục với ánh mắt hiền hậu mỉm cười, nâng ly rượu ra hiệu chúc mừng.

Tôi và Trì Trọng Cẩm cùng đồng thanh gật đầu.

Thế nhưng, ly rượu trên tay tôi chưa kịp chạm môi thì đã bị Trì Trọng Cẩm giật lấy. Cậu ta thản nhiên giải thích:

“Chú ơi, cậu ấy bị dị ứng rượu đấy. Cháu sẽ uống thay.”

Tôi: ???

Tôi chỉ uống kém thôi chứ nào có dị ứng rượu từ lúc nào đâu?

Cậu ấy uống một hơi cạn sạch liền hai ly, tỏ ra rất khoan khoái.

Mẹ tôi phản ứng nhanh nhất, cười khan:

“Vẫn là Tiểu Cẩm chu đáo, mẹ suýt quên mất Kim Ngư không thể đụng vào rượu.”

“Các cháu vẫn còn nhỏ, cứ uống nước ngọt là được rồi.”

“Đúng vậy, đừng ép uống rượu nữa.”

Các giáo viên khác cũng đồng loạt lên tiếng. Thế là sự việc kết thúc ở đó. Nhưng tôi thấy rõ từ vành tai đến cổ Trì Trọng Cẩm đều đỏ ửng, cơ thể cậu còn hơi đu đưa.

Tôi vội đỡ lấy cánh tay cậu: “Cậu không sao chứ? Sao lại uống thay tôi?”

Cậu ấy tựa vào vai tôi, đầu nghiêng nhẹ, hơi thở lồng lộng mùi rượu nồng nặc, gương mặt nửa cười nửa không: