"Bởi vì cậu ấy giống thần tượng tôi, chỉ cần nhìn cậu ấy cười là tôi thấy vui."
Cậu ta nắm tay tôi chặt hơn.
Đúng rồi, một người kiêu ngạo như cậu ta, nghe tôi nói tốt về trai khác, dĩ nhiên không vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi hít sâu: "Cậu nhớ không? Lớp 11 tôi béo nhất, bị chọc ghẹo chỉ có cậu ấy bênh. Tôi giảm cân cũng vì cậu."
Cậu ta buông tay, đứng dậy. Tôi cúi mặt, không dám ngước lên. Tôi không muốn thấy ánh mắt giễu cợt của cậu.
Không khí im lặng. Lâu sau, tôi nghe giọng khàn của cậu ta:
"Được rồi. Tôi đã phá hỏng cơ hội của cậu, giờ trả lại. Mai tôi sẽ hẹn Tạ Tử Hiên đi chơi bóng rổ."
Tôi ngẩng lên, không tin vào mắt mình. Đôi mắt cậu ta thờ ơ nhưng tôi không thể đoán cảm xúc thật.
Ngày hôm sau, tôi diện chiếc váy dài hoa nhí màu hồng phấn, che bụng nhỏ, học theo beauty blogger trang điểm "hack não", hớn hở theo Trì Trọng Cẩm đi gặp nam thần.
Tạ Tử Hiên mặc áo đấu số 24 màu xanh Lakers, vừa gặp đã cười. Trì Trọng Cẩm mặc đồ bóng rổ trắng, thanh lịch và sạch sẽ.
Hai người, một lạnh một nóng, phối hợp ăn ý trên sân, ghi điểm liên tục. Khuôn mặt cùng dáng người điển trai khiến các cô gái trong nhà thi đấu đều chú ý.
Giữa giờ nghỉ, mấy cô gái trẻ như mèo đánh hơi thấy mùi cá tanh, vây quanh. Trì Trọng Cẩm lạnh lùng làm người khác khó tiếp cận, dọa được vài cô rút lui.
Còn Tạ Tử Hiên nhờ nụ cười tươi, vẻ ngoài đẹp trai, có người mang nước, khăn, thậm chí xin WeChat. Cậu ấy luôn niềm nở, lịch sự.
"Cậu không đi tỏ tình bây giờ thì sau sẽ không còn cơ hội."
Trì Trọng Cẩm ngậm nước, gõ chai nước vào đầu tôi. Lời cậu ta khó hiểu, tôi không rõ.
Nhưng tôi vẫn lấy hết can đảm: "Được, tôi đi ngay."
Khi mấy cô gái rời đi, tôi xốc váy, hóp bụng, bước nhỏ tới.
"Kim Ngư, sao vậy? Có chuyện gì?"
Tạ Tử Hiên hất nước khỏi tóc, ánh mắt trong trẻo. Tôi lén ngoảnh mặt, thấy Trì Trọng Cẩm dựa lưới sắt, chúi đầu vào điện thoại, khóe miệng cười tủm tỉm, chắc đang nhắn tin với Lưu San San.
Tôi cắn môi dưới, ngẩng lên nhìn Tạ Tử Hiên:
"Tạ Tử Hiên, tôi có lời muốn nói, cảm ơn cậu."
Ánh mắt cậu ấy như nhìn phía sau tôi, nụ cười rạng rỡ chói mắt:
"Kim Ngư, đúng ra phải cảm ơn cậu. Hơn một năm qua nếu không có cậu giúp đỡ, tôi chỉ đỗ trường đại học hệ hai thôi. Cảm ơn đã làm bạn cùng bàn."
Tôi ngây người rồi gượng cười:
"Vậy chơi xong có thể đi ăn cùng nhau không?"
Cậu ấy cười sảng khoái:
"Được chứ, bữa này tôi mời. Có ngại thêm người nữa không?"
Tôi ngập ngừng chưa kịp trả lời thì Trì Trọng Cẩm đã đến, đặt tay lên vai tôi:
"Đương nhiên được."
Tôi toan gạt tay cậu ta đi, ai bảo nói nhiều. Đến cửa hàng "Ngoại Bà Gia", một cô gái mặc váy hoa nhí giống tôi bước đến.
Có câu đụng hàng không đáng sợ, ai xấu người ấy ngại. Tôi ngượng nên làm ngơ. Ai dè cô ấy lao vào ôm Tạ Tử Hiên.