Tôi mở ra xem là sợi dây đỏ bện, kiểu thường thấy ở quán vỉa hè.
Cậu ta có vấn đề gì sao?
Cái hộp ấy tôi nhét luôn vào ngăn kéo.
“Sao, khó trả lời lắm à?”
Tôi quay lại, dây xích đu lại bị cậu nắm chặt. Cậu muốn câu trả lời lắm rồi.
Tôi nhảy xuống, đối mặt cậu, nghiêm túc gật đầu:
“Thích chứ. Thích là chuyện của một người, những điểm sáng của cậu ấy, tôi làm sao quên được.”
Tôi nói về cậu ấy đấy. Trước kia tôi ép mình quên, nhưng nếu không gặp cậu thì còn đỡ.
Gặp cậu, tôi càng thêm nhớ.
Thích là căn bệnh mãn tính, phải tự chữa dần dần.
Đôi môi mỏng cậu mím chặt, tạo thành đường thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi biết cậu tức, vì lúc thư giãn môi luôn hé.
Cậu định nói gì đó thì tôi quay người chạy, sợ nghe những lời mình không muốn.
Sang tháng Tám, mẹ tôi và dì Dương bắt đầu tất bật lo chuyện học hành của tôi và Trì Trọng Cẩm.
Điều quan trọng là hai vị Thái Hậu nương nương kéo tôi và cậu ấy đi mua sắm, nói không muốn thấy chúng tôi ở nhà mốc meo.
Thật ra, họ chỉ muốn chúng tôi vác đồ. Tôi gần phát điên. Còn không biết dì Dương nghĩ gì nữa.
Tôi chọn ga trải giường kẻ sọc hồng, dì Dương chọn ga xanh y hệt cho Trì Trọng Cẩm.
Tôi chọn bộ đồ ngủ trắng, dì Dương lấy đồ đen cùng kiểu cho cậu ấy.
Tôi chọn vali màu hồng, cô ấy chọn màu xanh cho Trì Trọng Cẩm.
Ban đầu tôi không thấy gì, nhưng càng nhìn càng thấy giống đồ đôi.
Tôi lén nhìn cậu ấy, cậu xách đồ mặt không cảm xúc.
Cậu có buồn không?
“Đại ca, cậu có thể chọn kiểu khác không? Hai đứa giống y hệt, có phải hơi... Nếu không thích, cứ nói với dì Dương nhé.”
Tôi đến gần, chớp mắt với cậu.
Cậu mỉm cười, môi cong:
“Sao cậu không nói với mẹ cậu? Hơn nữa, mua hai bộ được giảm giá. Tiểu Ngư Nhi, cậu có tiền thưởng mà sao phung phí thế?”
Tôi: ???
Anh đại ca, anh hiểu trọng tâm tôi nói không vậy?
Tôi không dám nói với dì Dương. Cô ấy rất tốt, mới mua cho tôi hai bộ đồ thu. Mẹ tôi hôm nay không mua cho tôi, lại mua hai bộ đồ mới cho Trì Trọng Cẩm.
Tôi kéo vali hồng theo sát dì Dương.
Nghĩ mấy ngày tới phải qua thăm, mua quà cho dì Dương để báo đáp. Tiện thể mang quà cho Trì Trọng Cẩm, cảm ơn cậu ấy bảo vệ tôi hôm nọ và giúp bố tôi đề xuất ý tưởng.
Mấy hôm nay mới biết, quán ăn vặt bố tôi đổi phong cách nhờ cậu ấy âm thầm giúp.
Dì Dương dẫn tôi vào cửa hàng mỹ phẩm, nói con gái lên đại học nên biết trang điểm nhẹ khi có sự kiện, đó là thể hiện sự tôn trọng và tăng sự tự tin.
Dì Dương thật tốt, luôn chỉ bảo cách ứng xử.
Tôi bảo cô đủ rồi.
Mẹ tôi phía sau nói với Trì Trọng Cẩm:
“Con thấy mẹ con kìa, chiều Tiểu Ngư Nhi lắm.”
Cậu ấy giọng nhẹ:
“Dì Tống cũng đối xử tốt với con mà.”
Giờ cậu ta khéo nói thật.
Tôi định “đốp” lại thì bất ngờ thấy người đó, lòng bỗng lặng đi.
Là Lưu San San.
Cô ấy mặc váy dài hoa nhí, như đóa phù dung mới hé nở trên mặt nước, thanh thoát và nhẹ nhàng.
Cô mỉm cười, tay xách túi hiệu nhà X.,
“Trì đồng học, cậu cũng ở đây sao?”
Trì Trọng Cẩm lạnh lùng gật đầu. Lưu San San đến trước dì Dương, cúi người lịch sự: