Hắn vẫn đứng đó, giữ nguyên tư thế, dường như thật sự đang chờ đợi một câu trả lời từ tôi.
Không khí chợt lặng đi vài giây.
Một làn hương thơm thoang thoảng len lỏi vào trong phòng—mùi thức ăn.
Bụng tôi lập tức réo lên hai tiếng rõ to.
Bên ngoài cửa sổ, một đóa dã quỳ khẽ rung rinh theo gió, nụ hoa mới nở còn mang theo sắc xanh mơn mởn.
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhiên cảm thấy thế giới này cũng không hoàn toàn vô nghĩa.
Tôi gượng gạo cười, cúi đầu vuốt nhẹ mép chăn.
"Tôi ăn không nhiều lắm đâu… tốt nhất là đừng lỗ vốn quá."
8.
Tôi xóa hết mọi cách thức liên lạc với Cố Trạch Lễ.
Rồi thử bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Những người quen biết trước đây hết lần này đến lần khác khuyên tôi nên quay về tìm hắn, nói rằng dù chia tay, nhưng hắn vẫn có thể cho tôi một chỗ dựa, đỡ hơn cảnh lang bạt khốn đốn như bây giờ.
Tôi lặng lẽ kéo họ vào danh sách đen.
Sau đó, tôi cùng Thịnh Dã bắt đầu quản lý gara sửa xe.
Thật ra, hắn chẳng có chút kinh nghiệm nào trong việc kinh doanh, hôm nọ còn bị gọi đến quán rượu làm bậy làm bạ. Nhưng thực tế, hắn chỉ là một thợ sửa xe chính hiệu.
Làm xong một lượt công việc, hắn chợt nghiêm túc hỏi tôi: