“Vạn Tài giờ có tiền rồi, còn biết mua quà cho bố mẹ nữa.”
“Diễm Hồng này, Vạn Tài giờ làm chủ ở đâu thế? Có tuyển người không?
“Cho thằng con nhà tôi theo làm đệ với!”
Chu Diễm Hồng nghe vậy thì hả hê ra mặt, nở mày nở mặt rõ rệt.
Bố mẹ tôi bắt đầu thấy không vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rõ ràng là tiệc mừng đỗ đại học của tôi, vậy mà Chu Diễm Hồng lại không biết điều, nhảy vào giành spotlight như thể là của nhà mình.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi không nói một lời, chỉ lặng lẽ vào phòng, lấy ra một túi đồ, rồi đặt lên bàn trước mặt bố mẹ tôi.
“Bố mẹ, con vẫn chưa đi làm, cũng chưa làm được gì lớn lao cả.
“Nhưng con đỗ Bắc Đại, trường có hỗ trợ một khoản.”
Tôi mở tờ giấy bọc ra, bên trong là mấy xấp tiền đỏ rực.
“Đây là tiền thưởng do trường cấp ba và thành phố phát, chỉ những học sinh đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại mới có.
“Tổng cộng là hai vạn rưỡi. Tuy không nhiều, nhưng bố mẹ cầm tạm nhé.
“Sau này khi con vào đại học, còn có học bổng, chắc cũng được hai ba vạn.
“Lúc đó con sẽ gửi về cho bố mẹ.
“Chờ con ra trường rồi, nhất định sẽ kiếm tiền đền đáp công ơn nuôi dạy.”
Tôi vừa dứt lời, sắc mặt mấy người trong làng lập tức thay đổi — đầy vẻ ngưỡng mộ và ghen tỵ.
“Ối trời ơi, đúng là có học mới sướng nha, chưa đi làm mà đã có tiền rồi!”
Bố mẹ tôi thì sững người vài giây, vội vàng bảo tôi cất tiền đi:
“Duyệt Tâm à, đây là phần thưởng con tự học hành mà có, là của riêng con, con phải giữ cẩn thận để dùng khi vào đại học. Bố mẹ không lấy đâu!”
Tôi mỉm cười, lắc đầu:
“Cái này phải cảm ơn bố mẹ đã dạy con có thói quen tốt, luôn khuyến khích con học hành, ủng hộ con mọi điều.
“Nếu bố mẹ không nhận, con lại tưởng bố mẹ thấy ít quá mà chê đó nha.”
Bố mẹ tôi nghe vậy mới không từ chối nữa, vui vẻ nhận lấy, miệng không ngớt khen tôi hiểu chuyện, biết hiếu thảo.
Lúc này, mắt Chu Diễm Hồng nhìn chằm chằm mấy xấp tiền đỏ đến nỗi sắp dán lên luôn rồi, đứng bên cạnh buông lời chua lè chua lét:
“Tôi sinh cô ra, cũng chẳng thấy cô đưa tôi đồng nào báo hiếu cả…”
Nhìn cái bộ dạng vừa không nuôi nổi tôi, giờ lại còn dày mặt đòi tiền của Chu Diễm Hồng, lửa giận trong lòng tôi lập tức bùng lên — miệng thì tất nhiên chẳng để bà ta yên.
“Bà sinh tôi rồi lại đem tôi vứt bỏ. Nếu không có bố mẹ tôi tốt bụng cưu mang, giờ này tôi sống hay c.h.ế.t còn chưa biết, nói gì đến chuyện thi đỗ đại học.
“Giờ bà còn mặt dày đòi tôi đưa tiền? Bà đúng là loại ‘mông trần kéo cối xay’ — quay vòng vòng cũng chẳng biết xấu hổ là gì!”
Câu đó tôi vừa dứt, Chu Diễm Hồng còn chưa kịp phản ứng, thì đám người đến dự tiệc đã phá lên cười ầm cả sân.
“Không hổ danh sinh viên tương lai nha, chửi người mà chẳng cần nói bậy câu nào, hay thật đấy ha ha ha!”
“Không nuôi nổi thì đừng đòi con báo hiếu, nằm mơ chắc?”
Họ hàng bên nhà bố mẹ tôi thì vui như mở hội:
“Duyệt Tâm nhà mình đúng là hiểu chuyện, biết ai mới thật sự tốt với mình. Sau này chắc chắn sẽ hiếu thuận với bố mẹ cho mà xem!”