Tôi Bị Bắt Vào Đồn Của Ông Xã Kết thúc, Tống Lan tháo tai nghe, mỉm cười: “Chị diễn thật tuyệt, cảm xúc lắm, hy vọng lần sau còn hợp tác.” Tôi hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?” Cậu ấy mở nắp chai nước khoáng, đưa tôi: “Hai mươi tư.” Tôi uống một ngụm, hỏi: “Tôi chỉ lớn hơn cậu một tuổi, sao cậu lại biết?” Tống Lan cười ý nhị: “Không già chút nào, em chỉ hỏi đạo diễn mới biết năm sinh của chị.” Tôi khéo léo “flirt”, nhướng mày: “Sao cậu quan tâm đến tôi, có thích tôi không?” Dù sao thì tôi đã ly hôn! Không còn rào cản, tôi muốn tự do bay nhảy! Cậu ấy lắc đầu: “Bây giờ không dám nghĩ vậy, sợ chồng chị tới đánh em.” Nhắc đến Trầm Suyễn, nụ cười tôi khựng lại, mắt buồn rơi xuống. Tống Lan nhận ra tâm trạng tôi không ổn, hỏi nhẹ nhàng: “Chị sao vậy?” Tôi liếc cậu ấy: “Tôi ly hôn rồi.” Ôi. Đã hơn một tuần sau ly hôn. Mỗi lần nghĩ đến anh, tôi vẫn thấy khó chịu. Tống Lan ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?” Tôi không đáp. Tống Lan dẫn tôi đến quán bar thư giãn. Từng trải nghiệm không mấy tốt đẹp, tôi lo lắng hỏi: “Quán bar này có đáng tin không?” Cậu ấy nhìn tôi tò mò: “Chị có nhu cầu đặc biệt à?” Tôi muốn tát cậu ấy một cái: “Tôi có nhu cầu gì đặc biệt đâu!” Cậu cười tủm tỉm: “Em tưởng chị muốn tìm ai đó, không thì em cũng có thể làm ‘đối tượng’ cho chị, còn đẹp trai hơn mấy gã kia.” Tôi im lặng. Cậu ấy nắm tay tôi kéo vào quán bar khiến tôi chưa kịp phản ứng. Nhìn tay bị cậu ấy nắm chặt, tôi giật tay lại. Chỉ qua hành động ấy, tôi nghi ngờ: liệu khi nghe tôi ly hôn, cậu ấy đã nảy sinh ý định theo đuổi? Tống Lan thật dễ thương. Cậu lo tôi buồn, liên tục cố làm tôi cười. Quả là một cậu bé ngọt ngào. Chỉ trong khoảnh khắc, tôi thấy hai người bước vào quán bar, nụ cười tôi lập tức đóng băng. Một trong số đó chính là Trầm Suyễn. Anh không mặc đồng phục cảnh sát, mà là bộ quần áo trắng trẻ trung. Anh cũng nhìn thấy tôi và Tống Lan. Chúng tôi nhìn nhau vài giây, tôi là người đầu tiên rụt mắt. Dòm trộm lần nữa thì thấy anh ngồi ở quầy bar, trò chuyện cùng một cô gái. Người đàn ông tồi! Cấm tôi đến quán bar, mà anh cũng đến đây để vui vẻ! Tống Lan nhìn về phía Trầm Suyễn hỏi: “Người kia là chồng chị hả?” Tôi cầm ly rượu đỏ uống cạn, ghé giọng lạnh: “Chồng cũ.” Sau ly hôn, tôi vẫn không ngừng để ý anh, lén nhìn trộm. Thấy anh cười nói vui vẻ bên cô gái kia, lòng tôi đau như bị siết chặt. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - Hình như trước đây anh không cười với tôi tươi vậy! Tôi tự giễu mình, uống một ngụm rượu lớn. Tôi thật đáng ghét! Giả bộ là người phụ nữ trong sạch, như thể tôi bị phụ bạc! Chẳng phải chính tôi đã chọn ly hôn sao? “Chị ơi, đừng uống nữa.” Tống Lan thấy tôi uống mất kiểm soát, muốn giật ly rượu trên tay. Tôi né tránh: “Đừng quan tâm đến tôi.” Tôi cứ thế uống từng ly rượu đỏ, đầu óc bắt đầu mơ hồ. Cố giữ chút tỉnh táo cuối cùng, tôi nhìn về phía Tống Lan trong tình trạng chếnh choáng: “Tống Lan, đưa tôi đi!” Cậu bước tới, đỡ tôi. Tôi không tin nổi bản thân chịu đựng khi say, nên nói với cậu ấy: “Đừng làm điều gì xấu với tôi nhé, nếu tôi có hành vi không đúng sau khi say, cậu cứ tát tôi cho tỉnh, đừng nương tay.” Nói xong, tôi ngất đi. Lần sau tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, hình như tôi đang ở khách sạn và trước mặt là gương mặt đẹp trai của Trầm Suyễn. “Trầm Suyễn?” Tôi phản ứng, lắc đầu: “Không, cậu là Tống Lan!” Đau đầu, tôi dụi trán, lẩm bẩm: “Thật đáng ghét, say rượu rồi lại tưởng tượng ra gã tồi đó!” Người kia im lặng. Tôi hơi khát, nhìn Tống Lan: “Lấy giúp tôi một ly nước.” Cậu ấy rót cho tôi. Uống nhiều rượu, dạ dày tôi nóng như lửa đốt. Không chịu được, tôi nôn hết ra. Thật trùng hợp, hình như tôi nôn trúng người nào đó. Khi tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình không còn bộ đồ nào, kể cả đồ ngủ. Tôi giật mình. Định mắng Tống Lan không có đạo đức, tôi nhận ra bên cạnh giường còn người khác. Trời ơi! Không lẽ tối qua say rượu tôi làm chuyện gì với Tống Lan sao? “Tống Lan!” Tôi bực bội ôm trán, rồi run rẩy đưa ngón tay chọc chọc cậu ấy. Biết trước chuyện thế này sẽ xảy ra, tôi không nên uống nhiều đến vậy. Hít sâu một hơi. Sự việc đã xảy ra, cũng nên suy nghĩ thoáng hơn. Hơn nữa, Tống Lan cũng không tệ, lại dịu dàng – đúng kiểu tôi thích. Tôi là phụ nữ đã ly hôn, đâu thiệt thòi gì. Đã ly hôn Trầm Suyễn thì còn giữ gì cho anh ấy? Tôi mạnh dạn vỗ vai Tống Lan: “Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.” Bất ngờ, một bàn tay lớn nắm chặt cổ tay tôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi: “Em định chịu trách nhiệm với ai?” Nhìn mặt đó, tôi sợ đến mở to mắt, ôm chăn lùi lại. “Trầm... Trầm Suyễn? Sao lại là anh?” Anh ngồi dậy, mỉm cười lạnh lùng: “Thất vọng chứ? Không phải là Tống Lan của em sao?” Tôi hất tay anh, nhìn chằm chằm: “Trầm Suyễn, chúng ta đã ly hôn! Anh là cảnh sát mà phạm pháp, em sẽ kiện anh.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com
Báo lỗi chương