Ông cụ Tống chậm rãi thở dài, giọng nói mang đầy vẻ từng trải và sâu xa:
“Con người khi về già rồi, luôn thích làm mấy chuyện tác thành cho người khác. Tin rằng các vị cũng nhìn ra được, Ưu Ưu rất thích Ứng Thời, còn Ứng Thời ấy mà… thằng bé chỉ là không giỏi biểu đạt thôi, chứ trong lòng nó cũng thích Ưu Ưu. Đã là đôi bên tình nguyện, lại là hôn ước định từ nhỏ, môn đăng hộ đối, tôi thật sự không thấy có điểm nào không thích hợp cả.”
Người nhà họ Thẩm nhìn thoáng qua Thẩm Ưu, sau đó nhanh chóng dời mắt đi, không ôm hy vọng gì. Mẹ Thẩm nhìn sang Tống Ứng Thời, ánh mắt như soi thấu lòng người:
“Ứng Thời, nói thật với dì đi, con có thích Ưu Ưu không?”
“Con…”
Tống Ứng Thời khẽ động môi, chỉ thốt ra được một chữ, thì trong đầu đã vang lên tiếng cười nhạo đầy khinh miệt của Thẩm Ưu—
【Mẹ yêu quý của con ơi, mẹ hỏi Tống Ứng Thời làm gì cơ chứ? Để khỏi hủy hôn thì kiểu gì anh ta chả nói là thích! Dù sao thì anh ta cũng cam tâm làm con rối cho nhà họ Tống, nhà họ Tống không chịu hủy, anh ta cũng chẳng dám phản đối. Anh ta có thể nói thích, chứ con thì không tài nào tin nổi!】
Hàng mi dài của chàng trai khẽ rũ xuống, che giấu ánh nhìn sâu thẳm, chỉ trong tích tắc đã thay đổi quyết định. Anh lạnh nhạt nói:
“Con không thích cô ấy.”
Lời vừa dứt, anh lập tức gạt tay Thẩm Ưu đang khoác lấy tay mình ra, không một chút do dự, hình tượng “tra nam vô tình” thể hiện rõ ràng không sót điểm nào.
Lời nói của Tống Ứng Thời khiến mọi người sửng sốt trợn mắt há mồm.
Thẩm Ưu sững sờ, nhà họ Thẩm sững sờ, thậm chí cả nhà họ Tống cũng không ai ngờ rằng anh lại nói ra hai chữ “không thích”.
Mọi người: Ủa khoan??? Cái loại khích tướng rẻ tiền vậy mà có người mắc bẫy thiệt hả?!
Ông cụ Tống vốn từ đầu đến giờ vẫn giữ thái độ hiền hòa, cuối cùng cũng lạnh mặt, lên tiếng gây áp lực với cháu mình:
“Ứng Thời, con đừng hành động bốc đồng!”
Chàng trai ngẩng đầu, thẳng lưng đối mặt, môi mím chặt, không nói thêm một lời nào nữa.
Nói ra câu “không thích Thẩm Ưu” ngay trước mặt mọi người, trái với mong muốn của gia đình, đã tiêu hao hết dũng khí mà anh có. Anh không muốn biến tiệc sinh nhật 70 tuổi của ông nội mình thành một màn phản loạn muộn màng, rồi trở thành trò cười cho thiên hạ.
Trong ấn tượng của anh, người luôn chủ động duy trì mối quan hệ giữa anh và Thẩm Ưu, chưa từng là anh—mà là cô. Tình cảm của cô dành cho anh, xưa nay ai cũng thấy rõ. Trước khi nghe được tiếng lòng thật sự của cô, anh chưa từng nghi ngờ sự chân thành của cô, cũng chưa từng nghĩ rằng tình cảm ấy lại có thể đột ngột biến mất.
Thế nhưng giờ đây, hôn ước này lại trở thành gông cùm mà cô chỉ mong thoát khỏi càng sớm càng tốt.
Sau khoảnh khắc kinh ngạc, người nhà họ Thẩm đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Thẩm mỉm cười nhìn ông cụ Tống, nói:
“Ông xem, đây là lời chính miệng Ứng Thời nói ra. Nó không thích Ưu Ưu, ông cũng biết rồi đấy, ép duyên chẳng bao giờ nên chuyện.”
Sắc mặt ông cụ Tống sầm xuống:
“Cuộc hôn sự này là do tôi và ông Thẩm định ra. Giờ các người muốn hủy? Được thôi, gọi ông Thẩm đến nói chuyện với tôi. Chỉ cần ông ấy gật đầu, tôi lập tức đồng ý.”
??????
Thẩm Ưu chưa kịp ăn mừng trong bụng thì đã bị một câu mặt dày tận trời của ông cụ Tống làm cho đứng hình.
【Cái… gì cơ??? Ông thật sự muốn gặp ông nội tôi á? Thế ông tự đi xuống dưới đất mà hỏi ông ấy đi cho nhanh!】
Ba Thẩm nghiêm mặt nói:
“Bác Tống, tôi kính bác là trưởng bối nên mới đích thân đến bàn bạc. Nếu bác cứ khăng khăng cố chấp như vậy, thì cũng không còn gì để nói nữa!”
Lúc trước, ông cụ Tống và ông cụ Thẩm định ra hôn ước là dành cho thế hệ cha mẹ Thẩm Ưu, tức ba Thẩm. Nhưng vì ông Thẩm mất sớm, để lại một mình ba Thẩm, mà nhà họ Tống lại toàn sinh con trai, nên hôn ước này mới kéo dài sang đời cháu, rơi vào tay Thẩm Ưu và Tống Ứng Thời.
Gia đình họ Thẩm muốn hủy hôn là vì hai bên từng trao đổi tín vật gia truyền, hẹn sau khi con cái hai bên kết hôn sẽ trao trả lại cho nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giờ muốn hủy hôn, đương nhiên phải lấy lại tín vật.
Ánh mắt ba Tống lóe lên. Trước khi ông cụ Tống nổi giận, ông ta bỗng thở dài một hơi thật nặng, rồi nói:
“Haizz! Vì Ứng Thời đã nói thật lòng, thì tôi—là cha nó—cũng không giấu nữa!”
Mọi người: ?
Ba Tống nói tiếp:
“Thật ra, theo lý mà nói, hôn ước do ba tôi và ông Thẩm định ra ban đầu, cũng không nên là để Ứng Thời cưới Thẩm Ưu, mà là để Ứng Thời cưới Thẩm Ngôn mới đúng!”
Thẩm Ưu trừng lớn mắt không tin nổi, đầy bất mãn:
“Chú Tống! Người nên làm vợ của anh Ứng Thời là cháu mới đúng chứ! Hôn ước đó là định với cháu mà!”
【Tốt lắm, cái ông già mặt dày kia, lại dám nhắm vào chị tôi! Pfft, nằm mơ giữa ban ngày hả!】
Ba Tống vờ như không nghe thấy tiếng mắng chửi trong lòng cô, mặt không đổi sắc nói tiếp:
“Nói cho cùng, Thẩm Ưu không có quan hệ m.á.u mủ gì với nhà họ Thẩm, còn Thẩm Ngôn mới là con gái ruột của nhà họ Thẩm. Vậy nên, bây giờ chúng tôi yêu cầu đổi đối tượng hôn ước thành Thẩm Ngôn và Ứng Thời, thế chẳng phải quá hợp lý sao?”
Ông ta mỉm cười, ánh mắt lóe lên tham lam, còn cố tình liếc nhìn Tống Ứng Thời đang cứng đờ người, nói thêm:
“Huống hồ, người mà Ứng Thời thật sự thích, chính là Thẩm Ngôn.”
Một mình Thẩm Ưu thì tính là gì? Một quân cờ vô giá trị, ngoài mối liên hệ giả tạo với nhà họ Thẩm thì chẳng có tác dụng gì. Cô ta là kẻ giả danh chim phượng, sớm muộn gì cũng bị đá ra khỏi nhà họ Thẩm thôi.
Nhưng Thẩm Ngôn thì khác hẳn.
Cô là con gái ruột của nhà họ Thẩm, rất có thể còn là học trò cuối cùng của đại sư tranh thủy mặc Tư Nguyệt—người mà một bức tranh cũng có thể bán với giá hàng chục, hàng trăm triệu! Một cái két di động thực thụ!
Ngay tối sau buổi đấu giá, ông ta từng thử dò hỏi Tống Ứng Thời về việc đổi đối tượng kết hôn, nhưng không ngờ cậu con trai luôn ngoan ngoãn lễ phép lại phản đối dữ dội. Thế nên ông ta đành tạm hoãn, ai ngờ hôm nay cơ hội lại dâng đến tận miệng.
Không chớp lấy thì đúng là đồ ngốc!
Sắc mặt người nhà họ Thẩm đều đen lại. Mẹ Thẩm nghiêm túc nói:
“Chúng tôi đã quyết định hủy hôn, tuyệt đối không có chuyện đổi con gái để gả thay!”
Thẩm Cận Phong hừ lạnh:
“Chú Tống, tặng chú một câu—lòng tham không đáy thì sớm muộn cũng nuốt phải xương!”
Lúc này, người đang là tâm điểm của mọi ánh nhìn—Thẩm Ngôn—lại thản nhiên cúi đầu bấm điện thoại, tay gõ lia lịa.
Khi nhận được loạt tài liệu từ người kia gửi đến, khóe môi cô khẽ nhếch lên, cuối cùng ngẩng đầu nhìn thẳng.
“Không chịu hủy hôn đúng không?”
Nụ cười bên môi cô khiến người ta ớn lạnh sống lưng. Gặp ánh mắt của cô, ba Tống bỗng rùng mình, một dự cảm chẳng lành tràn ngập trong lòng.
Thẩm Ngôn mỉm cười nói:
“Vậy ngại quá, mấy bằng chứng Tập đoàn nhà họ Tống từng làm giả báo cáo tài chính để nhanh chóng niêm yết, độc chiếm thị trường thép bằng cạnh tranh ác ý, còn ký hợp đồng âm dương để lừa một đống nhân tài nước ngoài về nước—tôi sẽ nộp hết lên đấy nhé.”
Giọng cô nhẹ nhàng như đang kể chuyện trà chiều, không ai nghe ra cô đang cầm bằng chứng trong tay để đe dọa cả.
Cả hội trường náo loạn.
Nếu những lời cô nói là thật—thì đừng nói là đồng ý hủy hôn, có khi nhà họ Tống còn phải quỳ xuống xin lỗi ngay tại chỗ ấy chứ!