Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi

Chương 62: Chị là người chị duy nhất của em!



Nhưng Thẩm Triết An lại không cho anh cơ hội nói hết câu, lạnh lùng ngắt lời:

 

“Cậu biết đấy, tôi là người chỉ quan tâm đến kết quả, không để ý quá trình, nên tất cả những gì cậu định nói tiếp theo, trong mắt tôi chỉ là ngụy biện.”

 

Tống Ứng Thời hơi mím môi.

 

Thấy anh không nói nên lời, Thẩm Ưu trong lòng vỗ tay khen ngợi anh trai rầm rầm, nhưng ngoài mặt lại giả vờ tức giận, bênh vực Tống Ứng Thời:

 

“Anh à! Anh không thể làm khó anh Ứng Thời được! Anh ấy đâu có ngụy biện, chắc chắn là có chuyện gấp không thể rời đi được thôi!”

 

Cô dừng lại một chút, sau đó lộ vẻ đắc ý:

 

“Hơn nữa, em và anh Ứng Thời là không thể hủy hôn đâu!”

 

Vừa dứt lời, mọi người đã nghe thấy một tiếng hét trong tâm trí cô:

 

【Aaaaa mất mặt quá đi! Cái kiếp làm "chó liếm" này bao giờ mới kết thúc đây?!】

 

Thẩm Ưu bên ngoài vẫn ra vẻ mạnh mẽ tuyên bố:

 

“Anh Ứng Thời là người em quan tâm nhất! Anh trai, anh đừng hòng chia rẽ bọn em!”

 

【Tim mệt quá rồi, cảm giác như một ông lão 80 tuổi phải gánh 60 gánh nước giữa trưa nắng chang chang ra đầu làng tưới rau, cuối cùng phát hiện mình tưới nhầm đất nhà người ta vậy.】

 

Nhà họ Thẩm phối hợp tỏ vẻ tiếc nuối và bất lực, còn các vị khách nghe được tiếng lòng của Thẩm Ưu thì khóe miệng giật giật.

 

“Được lắm! Được lắm!”

 

Một giọng nói sang sảng vang lên từ ngoài đám đông. Mọi người quay lại nhìn, thì thấy người vừa nói chính là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay – Ông cụ nhà họ Tống.

 

Dù đã 70 tuổi, ông cụ vẫn không cần xe lăn hay gậy, đứng vững, giọng nói to rõ, tinh thần minh mẫn.

 

Thấy ông đến, mọi người tự động nhường đường.

 

Ông cụ họ Tống chậm rãi đi tới trước mặt bố mẹ Thẩm, mỉm cười hỏi:

 

“Vì các vị đã nhận lời mời đến dự tiệc thọ 70 của lão già này, vậy chắc cũng sẽ không để tâm đến chuyện lần trước Ứng Thời tại tiệc sinh nhật cô gái nhà họ Từ đã ‘an ủi’ một cô gái khác vì tình bạn đúng không?”

 

Không ít người có mặt tại đây, bao gồm cả Từ Diệp Phôn, đều tận mắt chứng kiến cảnh Tống Ứng Thời ôm lấy Trần Thanh Nhã không rời tay cho đến khi Thẩm Triết An xuất hiện. Đến người mù cũng cảm nhận được bầu không khí ám muội giữa hai người.

 

Không ai ngờ sau đó Tống Ứng Thời lại không đi với Trần Thanh Nhã nữa, mà cô ta lại đột nhiên dính líu đến con gái chủ tịch tập đoàn Tôn, thậm chí còn “nữ thần biến bà cố” ngay tại tiệc sinh nhật bà ta.

 

Nghe nói vụ việc kỳ lạ này khiến không ít nhóm nghiên cứu và truyền thông quan tâm, có người muốn phỏng vấn, có người muốn hợp tác nghiên cứu, nhưng Trần Thanh Nhã như bốc hơi khỏi thế gian — không liên lạc được, nhà trường và người thân đều nói không biết cô đang ở đâu.

 

Tống Ứng Thời thì lại chẳng có phản ứng gì khác thường, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến anh ta — khiến người khác không biết là anh ta thật sự m.á.u lạnh, hay chỉ đang che giấu cảm xúc quá giỏi.

 

Khi nghe ông cụ họ Tống trắng trợn bóp méo sự thật, biến mọi thứ chỉ còn là “vì tình bạn”, mọi người chỉ có thể thầm khâm phục:

 

"Đúng là gừng càng già càng cay, kinh nghiệm đầy mình!"

 

Từ sau khi nghe được tiếng lòng của Thẩm Ưu, biết cái c.h.ế.t của anh trai mình không phải là tai nạn, mẹ Thẩm đã âm thầm điều tra. Tối qua, con trai cả nói rằng lần theo manh mối, cuối cùng đều bị đứt ở chỗ nhà họ Tống — cho thấy rất có thể họ liên quan đến cái c.h.ế.t của anh cô.

 

Dù biết vậy, nhưng ông cụ họ Tống là trưởng bối, lại từng thân thiết với ông cụ Thẩm lúc sinh thời, nên trong khi chưa có bằng chứng chắc chắn, nhà họ Thẩm vẫn chưa muốn vạch mặt ngay.

 

Bố mẹ Thẩm cười gượng định lên tiếng thì Thẩm Ngôn lại chặn trước:

 

“Ồ, ông Tống cũng sẽ ôm ‘hồng nhan tri kỷ’ của mình trước mặt vợ ông suốt mười mấy phút không buông sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Cả hội trường im phăng phắc.

 

Mọi người nhìn Thẩm Ngôn như thể cô vừa quăng bom. Ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, biểu cảm rõ ràng là:

 

“Cô gan thật đấy?!”

 

Nụ cười trên mặt ông cụ họ Tống khựng lại đôi chút.

 

Thẩm Ưu lại phát huy bản tính “tự tìm đường chết”, lập tức chỉ trích:

 

“Chị à! Sao chị có thể bất kính với ông nội Tống như thế?! Quá đáng thật! Mau xin lỗi đi!”

 

Nhưng ngay giây sau, trong đầu mọi người lại vang lên tiếng lòng của cô:

 

【Xí! Xin lỗi cái nỗi gì! Già đầu rồi mà còn dựa vào vai vế để lên mặt dạy đời! Chị nói đúng lắm! Nếu như ôm ấp người khác trước mặt vị hôn thê còn được gọi là ‘tình bạn’, thì trên đời này làm gì còn thằng đàn ông nào bị gọi là ngoại tình nữa?!】

 

Nhiều quý ông lộ vẻ lúng túng, các quý bà thì không kìm được gật gù đồng tình.

 

Thẩm Ngôn khẽ mỉm cười:

 

“Xin lỗi sao? Chẳng lẽ lời tôi nói khiến ông cảm thấy bị xúc phạm? Nếu chính ông cũng thấy lời nói đó không ổn, thì sao lại nói ra? Chỉ vì không phải việc xảy ra trên người mình nên có thể nói gì cũng được sao?”

 

Không ngờ Thẩm Ngôn lại dám vì mình mà đối đầu với ông cụ họ Tống trước mặt mọi người, Thẩm Ưu ngoài mặt tỏ vẻ tức giận, nhưng trong lòng thì xúc động đến mức muốn khóc:

 

【Aaaaa chị ơi! Chị là người chị duy nhất của em! Em tuyên bố, chị là thần của em! Trên đời sao lại có người chị tốt như vậy chứ, hu hu hu, em muốn khóc quá!!】

 

Ông cụ họ Tống chuyển ánh mắt từ Thẩm Ngôn sang Thẩm Ưu, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười:

 

“Ưu Ưu, cháu cũng nghĩ vậy sao?”

 

Không ngờ bị gọi đột ngột, Thẩm Ưu khựng lại.

 

Theo lý mà nói, cô “thích” Tống Ứng Thời thì cũng nên lấy lòng và bảo vệ người nhà anh ta. Việc ông cụ chuyển chủ đề sang cô, rõ ràng là đang cho cô cơ hội “thể hiện lập trường”.

 

Nhưng Thẩm Ngôn vừa mới đứng ra bảo vệ cô, mà cô lại cứ hết lần này đến lần khác vả vào mặt chị mình vì người ngoài — như vậy đúng là quá lạnh lùng rồi.

 

Thẩm Ưu nhẹ nhàng cúi mắt, cắn môi, ngẩng đầu lên với vẻ tủi thân và bị tổn thương:

 

“Ông nội Tống, cháu tất nhiên không có ý xúc phạm ông… chỉ là…”

 

Cô liếc thật nhanh sang Tống Ứng Thời một cái, như muốn nói lại thôi.

 

Ông cụ Tống bình thản:

 

“Ừ, cháu cứ nói đi, đừng ngại, ông không trách cháu đâu.”

 

“Chỉ là… chuyện anh Ứng Thời tặng vòng tay cho Trần Thanh Nhã thì không sao, nhưng cháu hoàn toàn không hề biết gì về việc đó… thật sự khiến cháu cảm thấy hơi buồn.”

 

Cô không phủ nhận lời của Thẩm Ngôn, cũng không trực tiếp phản bác ông cụ, mà khéo léo lợi dụng “tình cảm” với Tống Ứng Thời để ném ra một chi tiết suýt nữa bị lãng quên —

 

Chiếc vòng tay đắt tiền.

 

Vừa nghe cô nói, nhiều người nhanh chóng nhớ ra:

 

Đúng rồi! Khi đó Trần Thanh Nhã còn định dùng chiếc vòng đó để hãm hại Thẩm Ngôn cơ mà!

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com