Vừa dứt lời, dì Ngụy còn chưa kịp nói tiếp, mọi người đã nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu vang lên——
【Có một bà mẹ hồ đồ, không đáng tin lại còn "não yêu đương" thế này, ai mà chẳng muốn bỏ nhà ra đi chứ?!】
“Tôi...”
Dì Ngụy mở miệng định phản bác: “Tôi làm sao mà không đáng tin, hả?”, nhưng vừa nói được một chữ, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, không thể phát ra âm thanh.
Bà ta ngạc nhiên nhìn Thẩm Ưu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thẩm Ưu hiểu nhầm biểu hiện đó là vì bà ngại có mặt người trẻ, không tiện nói chuyện con gái bỏ nhà đi, liền hỏi:
“Dì Ngụy ơi, chị Gia Trúc sao lại bỏ nhà đi vậy ạ?”
Mẹ Thẩm cũng hỏi theo:
“Phải đó, tôi nhớ Gia Trúc là đứa bé rất ngoan mà, sao lại tự nhiên bỏ nhà đi? Có hiểu lầm gì chăng?”
Thấy mặt dì Ngụy có vẻ không được tốt, có lẽ là nhớ đến chuyện không vui, mẹ Thẩm vội chuyển câu hỏi:
“Vậy giờ Gia Trúc đang ở đâu?”
Dì Ngụy ngẩn người ra, rồi đáp:
“Tôi không biết.”
【Xì, con gái bỏ nhà đi không lo đi tìm, đến con đang ở đâu cũng không biết, còn dắt bạn trai mới đi chơi nhà người khác — đúng là vô tâm mà vẫn ngồi yên được!】
Mẹ Thẩm nhìn bạn thân với vẻ mặt phức tạp.
Thật khó nói... Tuy thấy Thẩm Ưu nói vậy với bề trên là không phải, nhưng lời trong lòng nó nói cũng chính là điều bà muốn nói với dì Ngụy.
Con gái không biết đang ở đâu, mà vẫn ngồi đó ung dung hả?!
Dì Ngụy có vẻ cũng biết mình có lỗi, vội vàng bổ sung:
“Tôi có gọi điện cho nó rồi, gọi hơn chục lần mà nó không nghe. Nó cố tình không muốn cho tôi biết nó đang ở đâu, tôi có thể làm gì chứ?”
Giọng bà lại có vẻ uất ức như mình là người đúng.
【Thật hết biết! Lần đầu thấy phụ huynh không có trách nhiệm, lại còn đổ hết lỗi cho con!】
“Tôi nói toàn sự thật mà! Sao lại bảo tôi đổ lỗi chứ? Con sai thì tôi không được nói chắc?”
Dì Ngụy định phản bác, nhưng lại nghe——
【Lỡ như chị Gia Trúc gặp chuyện, không cầm được điện thoại thì sao? Lỡ như mất điện thoại, hay bị lấy mất thì sao? Có bao nhiêu khả năng như vậy, sao dì chỉ nghĩ đến mỗi chuyện con giận dỗi mới không nghe máy? Dì thật sự quan tâm chị ấy à?!】
Lời muốn nói lập tức nghẹn lại trong cổ, dì Ngụy cứng họng.
Bà... thật sự không nghĩ đến những khả năng khác.
Không phải dì Ngụy không quan tâm con gái, nhưng nghĩ đến khả năng con bị tai nạn nên không nghe máy, bà mới bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Mẹ Thẩm lên tiếng an ủi:
“Đừng lo quá, thử gọi cho mấy bạn thân của con bé xem sao, thường con nít tuổi này bỏ nhà đi là chạy tới nhà bạn thân.”
Dì Ngụy gật đầu liên tục:
“Đúng! Chị nói đúng!”
Bà lấy điện thoại ra, vừa mở danh bạ thì sực nhớ điều gì đó, buồn rầu nói:
“Tôi không có số của bạn nó…”
Mẹ Thẩm: “……Vậy chị có biết bạn thân của con bé sống ở đâu không? Giờ tới tận nhà họ thử xem?”
Dì Ngụy lắc đầu, vẻ mặt vô vọng:
“Tôi không biết.”
Bà ta thậm chí không dám nói là mình không biết con gái chơi thân với ai trong lớp.
Mẹ Thẩm nhìn bạn thân mà không biết nên nói gì. So với hy vọng ở dì Ngụy... thì thôi vậy.
Bà quay sang hỏi Thẩm Ưu với vẻ dò xét:
“Ưu Ưu, con với Gia Trúc tuổi gần nhau, con thấy sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thấy Thẩm Ưu còn muốn nói gì nữa, mẹ Thẩm vội ngắt lời:
“Gia Trúc bây giờ chắc không sao đâu nhỉ?”
Thẩm Ưu chớp mắt, do dự đáp:
“Chắc không sao đâu ạ.”
【Chị Gia Trúc hiện giờ rất an toàn, đang ở nhà bạn thân, nhưng nếu dì Ngụy không nhận ra lỗi của mình, thì sớm muộn gì chị ấy cũng sẽ lại bỏ nhà đi. Lần này có tìm được về, chưa chắc chị ấy đã chịu quay lại đâu.】
Lỗi?!
Tôi có lỗi gì chứ?!
Nghe con gái an toàn, dì Ngụy thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cau mày nói với mẹ Thẩm:
“Tôi thật sự chiều hư nó rồi! Con bé suốt ngày hằm hè với tôi và lão Kỷ, làm như không nghe thấy gì. Hôm qua còn như phát điên, đập nát phòng mình, lấy d.a.o chỉ vào tụi tôi, nói không chịu nổi nữa, muốn dọn ra ở riêng…”
Dì Ngụy kể một tràng dài, cuối cùng tức tối:
“Tôi mới là người không chịu nổi đây! Tôi không hiểu tại sao tuổi nổi loạn của con gái lại dữ dội như vậy? Ưu Ưu hồi cấp ba đâu có vậy, lúc nào cũng ngoan ngoãn đáng yêu!”
Bà ta nhìn Thẩm mẫu đầy ghen tị:
“Nếu con gái tôi mà ngoan như Ưu Ưu thì tốt biết bao!”
Thẩm Ưu mỉm cười ngoài mặt:
“Chị Gia Trúc cũng rất đáng yêu mà.”
Nhưng trong lòng thì lùi lại ba bước:
【Đừng mà đừng mà! Con không muốn làm con gái dì Ngụy đâu! Dì đừng lại gần đây!! Đáng sợ quá đi mất!!】
Thái độ né tránh rõ rệt khiến dì Ngụy thấy khó chịu, ngay cả mẹ Thẩm cũng hơi bất ngờ.
Sao Ưu Ưu lại phản cảm dì Ngụy vậy? Bà nhớ trước kia con bé còn thích dì ấy, ghen tị Gia Trúc được mẹ chiều mà?
Người đàn ông ngồi cạnh dì Ngụy bất ngờ bật cười:
“Không ngờ con bé Ưu Ưu lại thú vị vậy.”
Ngừng một chút, ánh mắt ông ta rơi xuống người Thẩm Ngôn, quan sát rồi hỏi:
“Nhưng Ngôn Ngôn thì có vẻ ít nói hơn Ưu Ưu, là do tính cách trầm tĩnh à?”
Bị ông ta nhìn chằm chằm, toàn thân Thẩm Ưu nổi da gà.
【Đồ c.h.ế.t tiệt! Nhìn cái gì mà nhìn! Ưu Ưu với Ngôn Ngoon là tên để loại rác rưởi như ông gọi sao? Tính cách tụi tôi làm sao liên quan gì đến ông? Ông là cái thá gì mà đánh giá? Xì! Im cái mồm chó của ông lại!】
Tiếng lòng đột ngột bùng nổ khiến ai cũng giật mình.
Dì Ngụy lập tức cau mày:
“Ưu Ưu, sao con lại vô lễ như vậy?”
Thẩm Ưu ngơ ngác nhìn bà:
“Dì Ngụy ơi, con làm sao ạ? Sao dì lại mắng con?”
“……”
Dì Ngụy há miệng, nhưng lại không thể nào nói ra những gì mình nghe được từ trong lòng Thẩm Ưu.
Thật quá kỳ lạ.
Không hiểu sao dì Ngụy lại mắng, nhưng từ thái độ của bà thì cũng dễ nhận ra: bà rất bênh người đàn ông kia.
Thẩm Ưu thở dài trong lòng.
【Haiz… Gặp dì Ngụy mới hiểu, não yêu đương không phân biệt tuổi tác!】