Tỏa Sáng Giữa Thời Đại

Chương 6



Mẹ tôi dịu dàng khoác tay bố tôi, ung dung và thanh lịch từ chối ông ta: "Chu Nham, xử lý như vậy quá vội vàng. Toàn công ty có đủ loại tin đồn không tốt về cô Tô, điều này là một sự tổn thương đối với cô ấy. Tương tự, mọi người cũng sẽ liên kết lỗi lầm của anh với cô ấy. Nhưng anh chỉ phạm một lỗi nhỏ thôi, đàn ông ai cũng có lúc phạm lỗi, làm ăn thì làm sao tránh được thua lỗ chứ? Điều này không hề liên quan gì đến cô Tô cả. Không thể vì một người phụ nữ mà hủy hoại danh tiếng của anh, để mọi người quên đi những nỗ lực bấy lâu nay của anh được."

Bố tôi nghe lọt tai, như thể bỗng nhiên thông suốt, lập tức giữ thái độ ra lệnh trợ lý đưa Tô Oản Nhi ra ngoài, gần đây đừng gặp mặt nữa.

"Cô Tô chỉ là trợ lý của tôi thôi, tôi chỉ có mình em là vợ, quả thật tôi phải kiểm soát tốt giới hạn, em nhắc nhở đúng. Kiểm tra xem ai trong công ty đang bàn tán riêng tư về mối quan hệ của chúng ta, theo tội danh bịa đặt phỉ báng mà truy cứu trách nhiệm pháp lý, đuổi việc!"

Tô Oản Nhi ngây người ra, trong khoảnh khắc hoảng loạn đến mức quên cả thở, ánh mắt tan vỡ lóe lên sự tuyệt vọng.

Lẽ nào cô ta theo bố tôi lâu như vậy vẫn chỉ là một trợ lý thôi sao?

Đương nhiên bố tôi đau lòng nhưng ông ta nghĩ đến lời mẹ tôi nói, đành lòng không nhìn Tô Oản Nhi thêm lần nào nữa, ôm tôi vào lòng lạnh lùng rời đi.

Mối quan hệ nam nữ chỉ dựa vào tình yêu mà phải nhường đường cho mọi lợi ích, thật sự quá mong manh.

Cảm ơn mấy chị lắm lời đó đã đóng góp một phần tình yêu cho quỹ đảo nhỏ của Dư Bảo nha.

Hôm đó tôi và mẹ tôi rời công ty rất muộn, Tô Oản Nhi vẫn luôn trốn trong bụi cỏ đột nhiên xông ra, khiến mẹ tôi suýt nữa thì báo cảnh sát.

Nhưng cô ta có vẻ khá ngốc, đứng dưới lầu lạnh cóng mấy tiếng đồng hồ, không phải để hành hung làm người bị thương mà chỉ để nói vài câu cay độc, tranh giành thể diện.

"Bây giờ tôi đã đi học rồi, tôi biết thời đại này mọi người đều bình đẳng, ai cũng có thể có tình yêu, tôi không thấp kém hơn cô! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ có được người và trái tim Chu Nham!"

Mẹ tôi điềm tĩnh nói với cô ta: "Đợi cô đọc thêm chút sách nữa, cô sẽ không nói như vậy đâu. Nếu tôi là cô, tôi sẽ nhân lúc Chu Nham còn đang mê muội, tranh thủ kiếm thêm chút lợi ích cho bản thân, coi anh ta như một bước đệm để hướng tới cuộc sống mới."

Tô Oản Nhi ngây người ra như một kẻ ngốc bốc đồng đứng trong tuyết rất lâu, lạnh đến mức run rẩy không ngừng nhưng hốc mắt lại nóng bừng.

Tôi hỏi mẹ tại sao lại hiến kế cho người phụ nữ xấu đó, tại sao lại giúp cô ta.

"Mẹ rảnh rỗi quá sao mà ai cũng giúp?"

Mẹ tôi thở dài, nghiêm túc hỏi tôi nếu đánh đổ và đàn áp một kẻ xấu thì có thể loại bỏ hậu họa vĩnh viễn sao?

Người phụ nữ hèn mọn, đầy bụi trần là Tô Oản Nhi, Chu Nham có thể cho cô ta tình yêu nhưng không thể cho cô ta sự tôn nghiêm và tương lai.

Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ hòa nhập vào xã hội mới này, đợi đến khoảnh khắc cô ta tỉnh ngộ, mới phát hiện kẻ thù mà mình vẫn luôn căm ghét lại chính là cứu tinh của mình, sự trung thành đầy áy náy đó mới là điều mẹ tôi mong muốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đây mới là thuật thao túng người của mẹ tôi.

Giết c.h.ế.t một người không phải là kết thúc, trở thành cha mẹ tái sinh của cô ta, ngọn đèn chỉ đường mới là mục đích.

"Dư Bảo ngoan, mẹ đã nói với con phải đối xử với loại dì này như thế nào rồi."

Tôi siết chặt nắm đấm: "Mấy dì ấy không tự tôn tự ái là xấu. Nhưng bố còn tệ hơn, không thể chỉ nghiêm khắc với phụ nữ mắc lỗi mà lại khoan dung yêu thương với đàn ông mắc lỗi!"

Mẹ tôi mỉm cười hài lòng.

Anan

Sau Tết Nguyên Đán, các cổ đông của Chu thị bày tỏ sự bất mãn mạnh mẽ với bố tôi, nếu quý tới vẫn thua lỗ cao thì địa vị của ông ta sẽ lung lay dữ dội.

Mẹ tôi bày tỏ sự xót xa, thấu hiểu với điều này.

"Em cho rằng những quyết sách của anh đều rất đúng đắn, chẳng lẽ ông trời đang ghen tị với anh, không muốn anh quá hoàn hảo sao?"

Bố tôi không nói gì, giữa hàng lông mày lạnh lùng lộ ra vẻ kiên nghị, dường như đã hạ quyết tâm muốn đấu một phen với ông trời.

Lúc này mẹ tôi đề nghị, không bằng để Hạ thị nhận gia công một phần đơn hàng với giá thấp, sau đó dán nhãn rồi giao hàng, như vậy Chu thị có thể giảm bớt rất nhiều chi phí.

Hạ thị đã có kinh nghiệm từ vụ bốn trăm năm mươi triệu tệ lần trước, lại có công ty mới, có năng lực sản xuất, rất phù hợp để gia công.

Dù sao thì mở rộng nguồn thu hay cắt giảm chi tiêu, cái nào cũng có thể làm cho báo cáo tài chính đẹp mắt.

Bố tôi lắc đầu nói cách này của bà ấy quá bảo thủ, là cách nhìn thiển cận.

Tuy nhiên chẳng bao lâu sau, khi tôi và mẹ tôi đang chọn đảo nhỏ, đã nhận được điện thoại của dì Đỗ Vũ.

Bố tôi vòng qua mẹ tôi, ký toàn bộ đơn hàng cho Hạ thị làm ngoài.

Tiện thể đóng cửa hơn một trăm dây chuyền sản xuất của Chu thị, chấm dứt hợp đồng với hơn tám trăm nhân viên DVC trên toàn quốc, báo cáo tài chính của Chu thị tháng đó đã có cú lội ngược dòng chạm đáy, đẹp mắt đến kinh ngạc!

"Chẳng trách lại bảo cách nhìn tôi thiển cận, quả thật tôi không to gan như anh ta, anh ta thế này là nhắm mắt đưa đầu cho tôi rồi. Đàn ông ấy à, miệng nói không cần nhưng trong lòng lại dám làm thật đấy chứ!"

Mẹ tôi cười không khép được miệng, lại phóng to kích thước hòn đảo nhỏ của tôi.