Tình Yêu Và Sự Cứu Rỗi

Chương 9



 

Chương 9

 

Tôi cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đang rưng rưng kia, giọng khẽ mà sắc như dao:

 

“Bao cao su là người khác nhét vào túi anh.”

 

“Chiếc giường đó, là người khác đẩy anh ngã lên.”

 

“Những lời sỉ nhục, khinh thường tôi… chắc cũng là ma nhập mà nói ra, đúng không?”

 

Tôi nói một hơi dài, vậy mà lần đầu tiên, không bị nghẹn lại.

 

“Chu Hoài Nam, anh chỉ đơn giản nghĩ rằng tôi không rời khỏi anh được.”

 

“Vì thế anh mới coi thường, khinh miệt, chà đạp tôi.”

 

“Chế nhạo tôi, giẫm lên lòng tự trọng của tôi đó là cách duy nhất khiến anh thấy mình còn có giá trị trong cuộc đời vô dụng này, đúng chứ?”

 

Chu gia có hai con trai.

 

Anh cả gánh vác cả gia tộc.

 

Còn anh ta sống buông thả, chơi bời.

 

Không phải anh ta không muốn làm, mà là không làm nổi.

 

Cả đời anh ta, điều duy nhất có thể khoe khoang, là đã từng có một cô gái toàn tâm toàn ý dựa vào mình.

 

“Buông tay đi.”

 

“Tình cảm từ nhỏ đến lớn, đừng để kết thúc quá xấu xí.”

 

Bàn tay anh ta run lên, rồi buông ra.

 

“Kiều Kiều! Cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Lần này anh nhất định…”

 

Tôi né sang bên, cắt lời:

 

“Bẩn quá.”

 

Chu Hoài Nam sững lại, câu nói bị nghẹn nơi cổ họng.

 

Tôi kéo vali, quay người rời đi.

 

Phó Thì Tu đứng cách đó không xa.

 

Tôi tiến đến, nhẹ nhàng khoác tay anh.

 

Sau lưng, chỉ còn vang vọng một tiếng khóc nghẹn đớn đến tuyệt vọng.

 

Sau này, rất lâu rất lâu sau, tôi không còn gặp lại Chu Hoài Nam nữa.

 

Thỉnh thoảng bạn cùng phòng cũ nhắc đến, nói đôi chút về anh ta và Tống Chi.

 

Chuyện của cô ta bị vỡ lở.

 

Mấy cậu thiếu gia từng bị cô ta lừa, trong đó có cả Chu Hoài Nam, đồng loạt kiện cô ta ra tòa.

 

Tống Chi bị đuổi học, không lấy được bằng tốt nghiệp.

 

Còn vụ kiện cuối cùng có xử hay không chẳng ai rõ.

 

Chu Hoài Nam bị đuổi khỏi Chu gia.

 

Có lẽ để lấy lòng Phó Thì Tu hoặc vì công việc của mẹ anh ta sa sút, nên trút giận lên con trai.

 

Thẻ ngân hàng bị khóa, toàn bộ tài sản bị thu hồi.

 

Người từng vung tay tiêu hàng trăm vạn cho một bộ quần áo, giờ phải đắn đo từng đồng mua một chai rượu rẻ tiền.

 

Người ta còn nói, có lần thấy anh ta và Tống Chi đ.á.n.h nhau giữa đường.

 

Hai kẻ khốn cùng, dù có đổ máu, cũng chẳng ai bận tâm.

 

Còn tôi, mọi thứ đều tốt đẹp.

 

Công việc dạy tiếng Hoa của tôi tiến triển thuận lợi.

 

Từ một học sinh, thành hai, rồi bốn, rồi dần dần thành cả một lớp nhỏ.

 

Việc học tiếng Pháp của tôi cũng tạm ổn.

 

Cái tết đầu tiên ở Pháp, Phó Thì Tu đưa tôi đi trượt tuyết.

 

Khi lao vút xuống từ sườn núi Alpes, tôi hét toáng lên, còn anh chỉ cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

Tối đến, hai chúng tôi nằm trong khách sạn nhỏ giữa thung lũng, đếm sao.

 

“Mỗi vì sao…” anh nói: “... đều là một người từng yêu thương chúng ta.”

 

Tôi quay sang nhìn anh, hỏi khẽ:

 

“Phó Thì Tu, anh vẫn chưa kể cho em nghe chuyện của Angel đâu.”

 

Đêm đó, anh đưa tôi bay về nước.

 

Trở lại căn nhà cũ nhiều năm không mở cửa.

 

Trong đó, có một căn phòng, bốn bức tường đều được vẽ đầy những chú thỏ màu hồng phấn.

 

Phó Thì Tu từng có một cô em gái.

 

Kém anh mười tuổi, cực kỳ thích thỏ con.

 

Khi lớn hơn một chút, cô lại đặc biệt mê những chú thỏ màu hồng.

 

Cô hay nói:

 

“Em là người đến từ hành tinh Thỏ, đến để cứu rỗi thế giới này.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng cô lại chẳng được thế giới đối xử dịu dàng như lời mình nói.

 

Vừa chào đời, mẹ đã qua đời.

 

Tám tuổi, ba cũng mất vì bệnh tim.

 

Cô bé tận mắt nhìn anh trai vị thiếu niên mới mười tám tuổi phải một mình đấu trí với lũ người họ hàng tham lam, vật lộn giữa quyền lực và sinh tồn.

 

Cô nghĩ:

 

“Em là người sẽ cứu thế giới, nên không thể trở thành gánh nặng của anh.”

 

Thế nên, khi bị người giúp việc hành hạ, cô im lặng chịu đựng.

 

Khi bị bạn học chế giễu, bị bắt nạt vì mất tiếng, cô chỉ cười với anh trai.

 

Người mắc chứng mất khả năng nói, xưa nay không phải Phó Thì Tu mà chính là em gái anh.

 

Để che giấu bệnh của mình, cô thường viết giấy để lại cho anh:

 

“Anh ơi, ở trường vui lắm, hè này em không về đâu, anh nhớ ăn uống cẩn thận nhé!”

 

“Anh ơi, em lại có thêm một người bạn mới, hôm nay là một ngày thật vui!”

 

“Anh ơi, em học làm bánh rồi, em để trong tủ lạnh nhé, nhớ ăn đấy nha!”

 

Và tờ giấy cuối cùng, là một dòng chữ run run, vẫn tràn đầy biểu cảm ngộ nghĩnh:

 

“Anh ơi, Trái Đất buồn quá, em về lại hành tinh Thỏ đây! Đừng lo, em sẽ thường xuyên ghé thăm anh (#^.^#)”

 

Phó Thì Tu khi đó quá bận.

 

Trường học, công ty, những cuộc chiến nối tiếp nhau, anh như bị cuốn vào vòng xoáy bất tận.

 

Khi tất cả kết thúc, thứ chờ anh ở hồ sau biệt thự, lại chỉ còn t.h.i t.h.ể lạnh giá của em gái.

 

Cô đã từng cố gắng cứu mình.

 

Cô tham gia vô số nhóm hỗ trợ bệnh nhân trầm cảm, nhóm dành cho người bị mất ngôn năng.

 

Cô cũng từng thêm nhiều người bạn.

 

Nhưng những kẻ vốn chẳng thể cứu nổi chính mình, thì làm sao cứu được ai khác?

 

Hầu hết trò chuyện vài hôm rồi biến mất.

 

Nhiều năm sau, tôi mở tài khoản có hình thỏ hồng ấy, gửi đi lời mời kết bạn:

 

“Em gái ơi, add nhé?”

 

“Em gái, đang bận à?”

 

“Em gái, hôm nay trời đẹp lắm, chị có may mắn được kết bạn với em không?”

 

Phó Thì Tu nói rằng tôi quá ồn ào.

 

Nhưng chính sự “ồn ào” đó, đã đ.á.n.h thức anh người từng suốt bao năm chỉ sống trong im lặng và dằn vặt.

 

Anh đã giữ WeChat của em gái suốt nhiều năm, vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó, cô bé ấy sẽ thật sự quay về.

 

Thế rồi, một người khác xuất hiện, một “chị gái” ồn ào, vụng về, lại ấm áp.

 

Anh chấp nhận lời mời.

 

Nhìn tôi ngày qua ngày gửi ảnh, gửi tin, chia sẻ từng điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.

 

Anh từng nghĩ:

 

“Nếu mười năm trước cô ấy xuất hiện, liệu em gái anh có thể có một kết cục khác không?”

 

Rồi anh lại tự hỏi:

 

“Hay là… cô ấy chính là món quà mà em gái để lại cho anh?”

 

Anh đã quá cô đơn.

 

Rời xa quê hương, sống trong nỗi day dứt khôn nguôi vì không bảo vệ được người thân duy nhất.

 

Tiếng nói trong điện thoại, đã trở thành sắc màu duy nhất trong thế giới u tối của anh.

 

Nhưng đáng tiếc, lúc đó tôi là vợ của người khác.

 

Bây giờ, anh nhìn tôi, mắt ánh lên ánh sáng của trăng bạc nơi Paris.

 

“Giờ em là vợ anh rồi.”

 

“Em nói xem… có phải thật không, là em ấy đã gửi em đến với anh?”

 

Giọng anh khàn đi, ánh mắt dõi theo ngôi sao sáng nhất cạnh vầng trăng:

 

“Em ấy… đã tha thứ cho anh rồi sao?”

 

Tôi ôm lấy anh, khẽ nói:

 

“Em ấy chưa từng trách anh đâu.”

 

Tôi hôn đi giọt nước mắt bên khóe mắt anh, nhẹ như gió:

 

“Em ấy đã cứu anh… và cũng cứu em.”

 

Phó Thì Tu siết chặt tôi vào lòng.

 

“Kiều Kiều, anh yêu em.”

 

“Rất yêu.”

 

Có lẽ, bi kịch lớn nhất của đời người là đặt hết lòng vào không đúng người.

 

Và hạnh phúc lớn nhất của đời người là yêu đúng người, đúng lúc, để bàn tay ta vừa vặn ôm lấy người kia.

 

HẾT