- Cô Mạc, anh Tần tỉnh rồi! Cuối cùng anh ấy cũng tỉnh rồi!
- Vũ Phi, anh nhớ em quá. - Giọng nói quen thuộc cứ vang lên từ phía sau, chậm rãi tiến lại gần. Tôi nhắm mắt lại, nuốt những giọt nước mắt chực trào.
Tôi không biết trước đây nước mắt có vị gì, nhưng lúc này, tôi biết nó thật ngọt ngào.
Tôi quay lại nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt. Khuôn mặt điển trai của anh gầy gò, đôi mắt đen láy tràn ngập sự dịu dàng và yêu thương vô bờ bến.
Anh mỉm cười, hé môi. Anh dang rộng vòng tay, giọng nói ấm áp.
- Vũ Phi, anh yêu em...
Tôi cắn môi dưới, không thể ngăn mình ngã vào vòng tay anh. Tôi cảm nhận được cái ôm đã lâu không gặp và tình yêu mãnh liệt. Trái tim lạnh lẽo của tôi dần được thay thế bằng sự ấm áp.
Khi tôi được chôn trong vòng tay anh, tôi bỗng nghẹn ngào hỏi.
- Lúc em mù, anh có chăm sóc em không?
Tần Mặc Thần mỉm cười nhẹ, ậm ừ một lát.
Tôi lại hỏi.
- Trong nhà kho đó, lúc em mù, anh là người bị thương. Lúc anh ôm em, m.á.u trên tay em là của anh, đúng không? Anh biết tình cảnh của em mà, đúng không?
- Phải. - Tần Mặc Thần nhẹ nhàng nói, không chút do dự.
- Vũ Phi, anh xin lỗi. Tô Thừa Chiếu đã kể cho anh nghe mọi chuyện năm năm trước. Thật ra, anh phát hiện mình đã yêu em rồi, nhưng anh nhận ra thì đã quá muộn.
Tôi rời khỏi vòng tay anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cười rồi lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Cũng chưa muộn. Ít nhất anh cũng tỉnh lại rồi.
Tần Mặc Thần vuốt ve má tôi với tình yêu thương và lòng trắc ẩn, nói bằng giọng trầm ấm và kiên định.
- Vũ Phi, yêu anh khiến em đau khổ quá nhiều. Đời này em không cần phải yêu anh nữa. Anh chỉ muốn yêu em bằng cả trái tim.
Anh cúi đầu hôn lên môi tôi, làm tan đi lớp tuyết lạnh lẽo còn vương vấn trên người, dần dần làm tan chảy trái tim băng giá của tôi.
Tần Mặc Thần, kiếp này em sẽ yêu anh nữa. Tình yêu của chúng ta sẽ thật huy hoàng và mãnh liệt, cho đến tận cùng thời gian...
...
- Bố, mẹ, Lạc về rồi. - Giọng nói dịu dàng vừa dứt, một đứa trẻ từ bên ngoài chạy vào.
Nó chạy thật nhanh, suýt nữa thì lao vào lòng tôi. Nhưng được nửa đường, nó đã bị Tần Mặc Thần đỡ dậy, mặt mày nghiêm nghị.
- Sau này, con đừng có nhảy vào lòng mẹ nữa. Mẹ yếu lắm, mẹ không chịu nổi cái đầu nhỏ của con va vào người mẹ đâu.
Lạc lè lưỡi tinh nghịch, quay đầu buồn bã nhìn tôi.
- Mẹ ơi, nhìn bố kìa. Từ khi con biết nhớ, bố không cho con ôm mẹ, lúc nào cũng sợ con làm mẹ đau.
Con bĩu môi. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con khiến lòng tôi tràn ngập sự ấm áp và hạnh phúc.
Sau ca phẫu thuật, bác sĩ nói khả năng mang thai rất thấp. Tôi không ngờ mình lại mang thai lần nữa vì sức khỏe ngày càng yếu.
Tần Mặc Thần chưa bao giờ khiến tôi phải lo lắng về con cái. Anh đã làm tất cả vì tôi. Tôi rất cảm kích câu nói của anh: "Đời này, anh không cần em yêu anh, chỉ cần anh yêu em là đủ.”
Lạc đi rửa mặt và ăn cơm với chị Linh. Tần Mặc Thần ôm tôi vào lòng và hôn lên má tôi.
Tôi ôm cổ anh, ngước nhìn đôi mắt đen láy của anh, do dự một lúc rồi nói.
- Mặc Thần, em muốn gặp Thừa Chiếu. Em muốn anh ấy làm cha đỡ đầu của Lạc.
Nhìn vẻ mặt tuấn tú căng thẳng của Tần Mặc Thần, tôi hồi hộp tựa đầu vào n.g.ự.c anh, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch của anh, khẽ lẩm bẩm.
- Em nợ anh ấy quá nhiều, đời này không thể bù đắp được. Em đã nghĩ rất lâu: Em chỉ có thể để anh ấy làm cha đỡ đầu của Lạc.