Tình Yêu Sâu Sắc Đau Đớn Với Anh

Chương 34: Quen Thuộc Đến Thế



Đây là lần đầu tiên tôi thấy mặt lạnh lùng tàn nhẫn của Tô Thừa Chiếu. Trước đây, anh ấm áp như mùa xuân.

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, và chưa đầy một giây sau, tôi nghe thấy người đàn ông đó tuyên bố một cách tàn nhẫn.

- Được rồi, để xem hôm nay các người có thể xử lý được con đàn bà này không! Mọi người, đánh hắn ta!

Vừa dứt lời, tôi nghe thấy tiếng bước chân và những lời lẽ thô tục.

Tôi hoảng hốt túm lấy cánh tay Tô Thừa Chiếu. Anh ôm chặt tôi. Giọng nói lạnh lùng và giận dữ.

- Mọi người, vào phòng ngay!

Vừa dứt lời, tiếng bước chân hỗn loạn và giọng nói giận dữ của người đàn ông vang lên. Hắn không hề biết Tô Thừa Chiếu đã dẫn theo người. Lúc này, tuy không nhìn thấy, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng đánh nhau xung quanh.

- Đừng sợ. Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu. - Tô Thừa Chiếu ôm chặt tôi, lòng tôi đau nhói.

Anh vùi đầu tôi vào vòng tay. Tôi lắng nghe tiếng tim anh đập thình thịch và thì thầm.

- Em xin lỗi...

Giọng nói thì thầm chìm nghỉm trong căn phòng ồn ào và hỗn loạn này. Tô Thừa Chiếu hỏi, nhưng giây tiếp theo anh đột nhiên khịt mũi và buông lỏng tay.

Tôi bị ném xuống đất, và đột nhiên sự lạnh lẽo và sợ hãi lại bao trùm lấy tôi.

- Anh ổn chứ? Anh đang ở đâu? Làm ơn nói chuyện với em đi? - Tôi cảm thấy lo lắng và bị tát liên tục. Tiếng ù ù nhỏ xíu đập vào tim tôi và cơ thể tôi run lên. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Tô Thừa Chiếu. Anh có bị thương không?

Tôi lắc đầu hoảng loạn, và tôi không thể ngừng khóc.

- Đừng làm em sợ, Thừa Chiếu. Anh đang ở đâu?

Ngay khi tôi loạng choạng bước đi trong bóng tối, một luồng gió lạnh mạnh mẽ ập vào tai tôi, và gần như ngay sau đó, tôi được một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, và tiếng ù ù nhỏ xíu lại vang lên bên tai tôi.

Giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ. Tôi chạm vào n.g.ự.c anh, nhưng một đôi tay to lớn giữ chặt lấy tôi. Giọng nói khàn khàn truyền vào tai tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Anh không sao.

- Thừa Chiếu, anh có bị thương không? - Tôi hoảng hốt chạm vào anh, nhưng thấy cơ thể anh cứng đờ, một tiếng thở dài vang lên trên đầu tôi nhưng không còn âm thanh nào nữa.

Tôi lo lắng mở miệng hỏi. Sự im lặng của Tô Thừa Chiếu càng khiến tôi sợ hãi hơn. Đột nhiên, một cơn đau sau gáy ập đến, kèm theo một cơn chóng mặt. Khi tôi ngất đi, bên tai tôi vang lên tiếng thở dài, xen lẫn hai chữ.

- Xin lỗi.

Giọng nói ấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Anh ấy là Tô Thừa Chiếu sao?

Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy đó không phải là anh ấy.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi ngất đi.

Khi tôi tỉnh lại, xung quanh im lặng. Tôi không biết mình đang ở đâu, và cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Tô Thừa Chiếu.

Tôi loay hoay tìm kiếm xung quanh, không ngừng gọi tên Tô Thừa Chiếu. Bỗng nhiên, tay tôi được một bàn tay to lớn nắm chặt, và một giọng nói ấm áp vang lên trên đầu tôi.

- Anh ở đây.

Ba chữ ấy làm dịu đi những dây thần kinh căng thẳng của tôi. Anh bế tôi lên giường. Tôi ôm lấy cổ anh, nhưng tôi nghe thấy anh lẩm bẩm điều gì đó. Rồi có thứ gì đó ấm áp trong tay tôi.

Tim tôi run lên, tôi rụt tay lại và giấu nó ra sau lưng. Tôi thì thầm.

- Thừa Chiếu, em khát nước.

Tô Thừa Chiếu im lặng, rồi đặt tôi lên giường. Tôi đợi một lát, khi tiếng bước chân xa dần, tôi đưa tay lên gần mũi, nơi đang nồng nặc mùi máu.

Tim tôi đau nhói. Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y mình. Tôi không thể chờ đợi thêm nữa. Tôi loạng choạng bước ra ngoài và hét lớn.

- Thừa Chiếu, Tô Thừa Chiếu, anh ở đâu?