Cuối cùng, tôi cũng chịu thua cảm xúc của mình, cúi đầu khiêm nhường, khàn giọng xin lỗi.
- Mạc Vũ Lâm, đó là lỗi của tôi, xin hãy tha thứ cho tôi.
Lúc này, tôi không biết mình buồn bã và ngượng ngùng đến mức nào. Tất cả đều là do người đàn ông tôi yêu nhất và người phụ nữ tôi căm ghét nhất.
Nước mắt lưng tròng, tôi cố gắng che giấu nỗi đau và chôn chặt mọi oán hận trong lòng. Tôi không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt kẻ thù, mặc dù nỗi đau đớn và dằn vặt của tình yêu và hận thù đã gần như không thể chịu đựng nổi.
Tần Mặc Thần vứt bức ảnh đi, những mảnh vỡ rơi xuống đôi tay bị thương của tôi. Nhìn những khuôn mặt bị cắt xén trong ảnh, lòng tôi đau đớn khôn nguôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn họ với ánh mắt căm thù, rồi nói với giọng điệu kiên quyết hơn bao giờ hết.
- Tần Mặc Thần, tôi hận anh; tôi hận anh đến tận xương tủy. Nếu biết trước yêu anh sẽ phải trả giá đắt như vậy, tôi đã không cứu anh.
Nói xong, tôi thấy anh run lên, sắc mặt hơi thay đổi.
Anh lạnh lùng hỏi.
- Cô nói gì?
Lần này, giọng nói của anh có chút do dự.
Mạc Vũ Lâm hoảng hốt nhìn tôi. Đột nhiên cô ta giả vờ yếu ớt rồi ngã xuống đất.
Tần Mặc Thần vô thức ôm lấy cô ta. Anh nhíu mày khi thấy sắc mặt cô ta tái nhợt. Anh ân cần hỏi.
- Vũ Lâm, em làm sao vậy?
- Thần, em đau đầu quá. – Mạc Vũ Lâm nghẹn ngào vì đau. Sắc mặt cô ta tái nhợt đến mức dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
- Linh, đi gọi bác sĩ!
Nói xong, anh bế Mạc Vũ Lâm lên và chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, anh quay đầu lại liếc nhìn tôi với vẻ ghê tởm. Anh cảnh cáo.
- Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, tôi sẽ không bao giờ tha cho cô dễ dàng như vậy!
Nói xong, anh sải bước bỏ đi. Sự im lặng c.h.ế.t chóc lại bao trùm căn nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nhặt những mảnh vỡ của bức ảnh lên. Máu đỏ trên lòng bàn tay tôi nhuộm đỏ khuôn mặt quen thuộc của bố tôi. Nó khiến tôi bật khóc, và tôi không thể ngăn những cảm xúc dữ dội trong tim mình bùng nổ.
Tại sao tất cả những bi kịch lại xảy đến với tôi? Tại sao tôi phải chịu đựng tất cả những đau đớn này?
Tôi run rẩy đứng dậy và loạng choạng bước xuống cầu thang. Có vài lần, tôi suýt ngã cầu thang.
Một ngày dài lê thê như thể cả thế kỷ đã trôi qua. Đêm đến, tôi ngồi trên giường nhìn lòng bàn tay mình. Nó đỏ ửng và sưng tấy; một số mảnh kính vỡ găm vào thịt, và nó bắt đầu rỉ mủ.
Tôi nhìn vết cắt một cách vô cảm như thể người bị thương không phải là tôi.
Tôi không biết cuộc sống này sẽ kéo dài bao lâu. Ở lại đây còn đau đớn hơn ở địa ngục.
Tôi thiếp đi trong tuyệt vọng và hận thù, cả đêm không ngủ được. Tôi nghe thấy tiếng ai đó mở cửa bước vào. Anh ấy nâng tay tôi lên, nhẹ nhàng giúp tôi gỡ mảnh thủy tinh vỡ ra khỏi vết thương.
Ngay cả trong mơ, tôi vẫn cảm nhận được thứ thuốc mát lạnh đang từ từ thoa lên lòng bàn tay. Dường như còn có một tiếng thở dài bên tai. Giọng nói quen thuộc này mơ hồ đến mức tôi không thể nhận ra. Ai đã cứu tôi?
Tôi muốn mở mắt ra, nhưng toàn thân mệt mỏi, cơn đau quặn bụng dưới khiến tôi hôn mê. Tuy nhiên, trước khi bất tỉnh, tôi lại nghe thấy giọng nói gấp gáp của Tần Mặc Thần.
- Chết tiệt, cô sốt rồi.
Sao lại là anh ta?
Anh ta làm tôi đau đớn đến vậy, hận tôi đến vậy. Tại sao anh ta vẫn đến gặp tôi?
Tôi cảm thấy đau đớn vô cùng. Cảm giác đau đớn như bị ai đó bóp nát.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Tôi mở mắt nhìn quanh. Tôi lại thấy mình trong phòng bệnh.
Tôi không biết liệu một ngày nào đó mình có c.h.ế.t trong bệnh viện hay không.
- Cô Mạc, cô tỉnh rồi à? - Đó là giọng của Linh. Tôi mệt mỏi nhìn chị ấy và cố gắng mở miệng nhưng cổ họng khô khốc không nói nên lời.
Linh vội vàng rót cho tôi một cốc nước. Lo lắng, chị ấy hỏi.
- Cô thấy thế nào rồi? Tôi sẽ gọi bác sĩ. Cô đã hôn mê ba ngày rồi. Tôi sợ cô sẽ không tỉnh lại.
Tôi do dự khi Linh đưa nước cho tôi. Rồi nước nóng b.ắ.n vào mu bàn tay tôi; thật đau đớn.
Nhìn đôi bàn tay được băng bó của mình, tôi nhớ lại đêm đó, giọng nói quen thuộc, giọng điệu kỳ lạ. Liệu có phải là anh ấy không?