Tình Yêu Đến Muộn

Chương 5



05

 

Tan học, tôi thu dọn cặp sách chuẩn bị rời khỏi lớp.

 

Chu Kỳ và Hạ Tử Tiếu vừa đẩy vừa trêu nhau chạy tới trước mặt tôi, Hạ Tử Tiếu va mạnh vào người tôi.

 

Tôi bị đụng vào cạnh bàn học, cái bàn trượt hẳn ra sau nửa mét.

 

“Á, xin lỗi nha, tớ đang cùng A Kỳ dẫn bóng qua người đấy.” – Cô ta cười hì hì nói.

 

Tôi ôm lấy thắt lưng, quay lại nhìn cô ta và Chu Kỳ, cú va khi nãy đau đến mức tôi phải hít mạnh một hơi.

 

Chu Kỳ chẳng những không đến hỏi han, mà còn lạnh mặt trách móc:

 

“Cậu đi đứng không có mắt à? Đúng là ngốc c.h.ế.t đi được.”

 

Bọn họ đùa nghịch trong lớp, vậy mà cậu ta lại quay sang đổ lỗi cho tôi không biết né.

 

Nếu là trước kia, chắc hẳn tôi sẽ thấy vừa tủi thân vừa tức giận.

 

Nhưng giờ phút này, tôi chỉ muốn nhanh chóng đi tìm Tạ Triết.

 

Cậu ấy đã đến thư viện giữ chỗ trước, tôi không muốn để cậu ấy phải chờ lâu.

 

“Lớp học không phải là chỗ để các cậu luyện bóng.” – Tôi điềm tĩnh nói, rồi xoay người cử động thử, thấy lưng không sao, liền tiếp tục bước đi.

 

Chu Kỳ lại chặn tôi lại, bật cười khinh khỉnh:

 

“Bạn học nhóm của cậu đâu? Mới ngày đầu tiên mà đã bị bỏ rơi rồi sao?”

 

Hạ Tử Tiếu lấy tay che miệng cười khúc khích, rồi lại khoác tay lên vai Chu Kỳ:

 

“Cô ấy còn đổi cả chỗ ngồi kia mà, tích cực thế thì sao mà bị bỏ rơi được?”

 

Sắc mặt Chu Kỳ bỗng trở nên khó coi.

 

“Lập tức đổi lại chỗ ngồi đi, cậu tích cực như thế khiến tớ mất mặt đấy, biết không?”

 

Tôi sững người, hỏi lại:

 

“Hành động của tôi… thì liên quan gì đến cậu?”

 

“Cậu…!” – Chu Kỳ nghẹn lời, cau mày chặt lại.

 

Tạ Nam vội vàng chạy tới, nháy mắt ra hiệu với cậu ta:

 

“Này người anh em, cậu không nhìn ra à? Cô ấy đang ghen đó, cố tình chọc giận cậu mà thôi.”

 

“Chỉ tiếc là chọn nhầm đối tượng, Tạ Triết ấy à, mặt lạnh như băng, ai mà dính vào cũng đông cứng chết.”

 

Sắc mặt Chu Kỳ có chút dịu lại, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng:

 

“Vậy thì cậu về nhà trước đi, tiện thể nói với ba tôi một tiếng, tôi đi dạy thêm cho Tử Tiếu.”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu ta:

 

“Tự cậu nói đi, tôi không về nhà.”

 

“Cậu không về, buổi tối định đi đâu?” – Chu Kỳ cau mày càng sâu hơn.

 

Tôi còn chưa kịp trả lời, đã có người thay tôi lên tiếng.

 

“Trình Ngữ, đến giờ học rồi.”

 

Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía cửa lớp. Tạ Triết đứng tựa vào khung cửa, tay đút túi quần, đẹp trai đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

 

Cậu ấy chỉ nhìn tôi, chẳng để tâm đến bất kỳ ai khác, nói xong liền quay người rời đi.

 

“Tôi đi trước đây.” – Tôi để lại một câu.

 

“Đứng lại!” – Chu Kỳ đột nhiên hét lên:

 

“Cậu ấy gọi là cậu đi luôn à? Cuối cùng thì cậu nghe lời ai? Đi với tôi, tôi không ngại dạy thêm cho một người đâu.”

 

Sắc mặt Hạ Tử Tiếu lập tức trở nên căng thẳng:

 

“A Kỳ, cậu quên rồi à? Chúng ta phải luyện bóng trước rồi mới học cơ mà.”

 

“Không sao, cô ấy có thể đứng bên sân bóng chờ chúng ta.”

 

“Nhưng… tớ không quen có con gái nhìn bọn mình luyện bóng…”

 

Tôi nhìn hai người họ bàn bạc qua lại như thể tôi không tồn tại, bèn lên tiếng cắt ngang:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Làm ơn tránh đường, Tạ Triết đang đợi tôi.”

 

Chu Kỳ quay đầu lại nhìn tôi, đột nhiên nổi nóng:

 

“Cậu ấy đợi cậu làm gì? Cậu ấy đâu hiểu rõ tình hình của cậu, dạy kèm kiểu gì được?”

 

“Cậu ấy có biết bài thi Toán của cậu mất điểm ở chỗ nào không? Cậu học với cậu ta chỉ tổ phí thời gian!”

 

Nhìn cậu ta bất ngờ phát cáu, trong lòng tôi lại thấy buồn cười.

 

Tôi dừng lại một chút, thong thả nói:

 

“Cậu ấy đã giảng xong bài thi cho tôi rồi. Câu cuối cùng ấy, cậu ấy đưa ra năm, sáu cách giải khác nhau, rõ ràng và dễ hiểu.”

 

“Tôi thấy cách giảng bài của cậu ấy khá hợp với tôi.”

 

Chu Kỳ siết chặt nắm đấm, trên trán bắt đầu nổi gân xanh.

 

“Trình Ngữ, cậu chắc chắn không cần tôi dạy kèm nữa à?”

 

Tôi gật đầu:

 

“Tôi chắc chắn.”

 

“Hừ, đúng là tôi chiều hư cậu rồi.” – Cậu ta cười lạnh – “Giờ thì cậu càng lúc càng được đà lấn tới.”

 

“Tôi đã cho cậu bậc thang để xuống rồi, sao cậu còn được nước làm tới?”

 

“Tôi không thích cái kiểu không biết điều này của cậu.”

 

“Nếu cậu còn tiếp tục như thế, tôi không đảm bảo sẽ còn muốn làm lành với cậu nữa đâu.”

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, khẽ cười:

Nhất Phiến Băng Tâm

 

“Vậy thì đừng làm lành nữa. Như bây giờ, tôi thấy rất ổn.”

 

Chu Kỳ sững người, nhìn tôi rất lâu.

 

Cuối cùng bất lực thở dài:

 

“Thôi nào, đừng giận nữa, đi với tôi đi.”

 

Cậu ta đeo cặp lên vai, bước đến định nắm tay tôi.

 

Tôi tránh khỏi cái chạm của cậu ta:

 

“Tôi không giận. Là cậu đang làm mất thời gian của tôi.”

 

“Nếu cậu thật sự muốn dạy tôi học, thì ít nhất hãy thi điểm cao hơn Tạ Triết cái đã.”

 

Chu Kỳ sững người tại chỗ, bàn tay đưa ra khựng lại giữa không trung.

 

Một lúc lâu sau, cậu ta cười khẩy, cong môi:

 

“Được thôi, Trình Ngữ, cậu giỏi lắm.”

 

“Để xem cậu giỏi được mấy ngày, đến lúc đó có quay lại như con ch.ó nhỏ bám lấy tôi, xin tôi quay lại không.”

 

“Nhưng tôi nói trước, cơ hội tôi đã cho mà cậu không cần, đến lúc đó thì đừng trách tôi không dễ dãi nữa.”

 

Nói xong, cậu ta quay người, khoác vai Hạ Tử Tiếu, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng lạnh lùng.

 

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác chua xót quen thuộc.

 

Mỗi lần cãi nhau với tôi xong, cậu ta đều quay lưng đi, cùng Hạ Tử Tiếu khoác vai cười đùa trên sân bóng.

 

Còn tôi thì mắt đỏ hoe, chỉ biết đứng ở bên rìa sân, hy vọng cậu ta sẽ liếc nhìn mình một cái.

 

Khi đó, trái tim tôi luôn bị cảm giác chua xót ấy nhấn chìm.

 

Mỗi ngày ở bên cậu ta, tôi đều sống trong lo được lo mất.

 

Ngày đêm lo lắng, không biết lúc nào câu “chia tay đi” sẽ lại được cậu ta nói ra.

 

Rồi đến lúc đó, tôi lại phải hạ thấp bản thân, cúi mình trong bụi đất, cố gắng dỗ dành cậu ta quay lại.

 

Tình yêu, chẳng phải nên là điều ngọt ngào sao?

 

Vì sao tôi lại thấy đắng chát và mỏi mệt đến thế?

 

Mà khi tôi bắt đầu học cách từ chối cậu ta, tôi mới phát hiện lòng mình nhẹ nhõm chưa từng có.

 

Có lẽ... cậu ta không phải là người dành cho tôi.