Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi

Chương 46: Món Quà Không Thể Không Nhận - 2



- Có chuyện gì vậy? 

Tiếng Trần Quân Nghị vang lên khiến Hạ Vân Thanh và Trần Quân Nghiêm giật mình. Hạ Vân Thanh dịch sang một bên, cúi đầu chào bố dượng, lưỡi cô líu lại, không thể nói câu nào.

- À, ba có chuyện cần bàn với con, là về dự án bên nước ngoài. – Trần Quân Nghiêm nói tỉnh rụi.

Trần Quân Nghị gật đầu, kéo cánh cửa mở rộng hơn rồi bảo Hạ Vân Thanh về phòng. Cô lí nhí vâng dạ rồi chạy thật nhanh. Lúc này, Trần Quân Nghiêm mới nhận ra có điều gì đó không đúng.

- Vân Thanh sao lại đến đây? – Ông hỏi.

- À, con nhờ em ấy pha cho con ly sữa. Nhân tiện, con có món quà muốn tặng để khích lệ em ấy. Cô bé đó đã tình nguyện tham gia dự án gấp và tăng ca xuyên đêm mấy ngày liền. – Anh đáp.

Con còn tỉnh hơn cả cha, xứng đáng là những doanh nhân tiêu biểu. Tuy nói dối nhưng mặt họ không hề biến sắc, khiến đối phương không tài nào nhận ra.

- Sao không tặng quà nào có giá trị vật chất chút? Con keo kiệt với em gái mình thế à? – Ông cau mày.

- À, không phải, con sợ tặng trang sức thì cô ấy ngại không nhận. Lâu Nam nói con gái thích thú nhồi bông.

- Vậy à? Thế con có có thích thú nhồi bông không?

- Con là đàn ông, thích rượu, tiền, quyền lực và phụ nữ thôi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lòng Trần Quân Nghiêm đã nhẹ nhõm, xem ra, ông hiểu lầm con trai mình rồi. Chỉ cần con ông không yêu đàn ông, không nghiện ngập thì ông vẫn sẽ giữ nguyên vị trí thừa kế cho nó. 

Trên thương trường, không có ai là ngoan hiền cả, thậm chí một doanh nhân nổi tiếng với hình ảnh tốt lành, nhân hậu được báo giới ca tụng cũng có những góc tối đáng sợ. Nhân hậu mặt trước, tàn nhẫn mặt sau.

- Được rồi, nói về dự án nào. – Trần Quân Nghiêm ngồi xuống ghế và nói.

Trong căn phòng bên cạnh, Hạ Vân Thanh đang vui sướng vuốt ve con mèo, thật êm, thật ấm. Cô cẩn thận đặt nó lên giường rồi ôm nó ngủ. Lần đầu tiên, có cảm thấy mình được cưng chiều. Có anh trai thật tốt. Cô sẽ quên đi quá khứ thật nhanh.

Khi bình minh đến, mọi người lại tiếp tục hòa vào nhịp sống bận rộn của thành phố. Ngay khi Trần Quân Nghị sải bước vào sảnh chính, anh tinh mắt phát hiện ra các nhân viên đang nhìn mình với ánh mắt thất vọng có, hâm mộ có. 

- Bầu không khí trong công ty hôm nay sao quỷ dị vậy? – Anh quay sang Lâu Nam, hỏi khẽ.

- Lên văn phòng đi rồi em nói với anh. – Lâu Nam cũng đang muốn độn thổ khi nhìn thấy bài báo và các bình luận sáng nay.

Lúc họ đến cửa văn phòng, Thẩm Thu đứng lên cúi chào, thế nhưng, cô cúi đầu, mãi không ngẩng lên, như một kẻ chấp nhận thất bại. Làm sao cô có thể tranh đàn ông với một gã đàn ông chứ. Chưa ra trận là thấy nắm chắc phần thua rồi.

- Nói đi. – Trần Quân Nghị ra lệnh khi cánh cửa vừa đóng lại.

- Vâng, trên mạng lan truyền đoạn video em và anh đi mua mèo. Chúng ta đã trở thành một đôi qua cái miệng của báo giới. – Lâu Nam đưa điện thoại cho anh và nói.

Trần Quân Nghị cau mày xem đoạn video. Cảnh Lâu Nam nắm tay anh một cách tự nhiên như ruồi, kéo anh đến quầy trưng bày, rồi cảnh anh ta đưa con mèo cho anh và anh nhận lấy, gật đầu, vuốt ve khiến chính anh còn hiểu lầm nữa là người khác. Ánh mắt anh dịch xuống phần bình luận.