Khi Trần Quân Nghị quay lại phòng bệnh, Phương Tiểu Kiều cũng đã tỉnh. Anh không nói gì, chỉ đưa báo cáo cho bà xem qua.
- Bác sĩ nói nếu tích cực điều trị thì sẽ không đến nỗi xấu đâu. – Anh lên tiếng khi thấy bà gấp báo cáo lại.
- Ừ. – Phương Tiểu Kiều mệt mỏi đáp.
Đôi chân mày Trần Quân Nghị nhíu lại. Anh cảm thấy đau đầu vô cùng. Thằng đần cũng đoán được lý do bà muốn sinh con đấy. Thế nhưng, lẽ nào bà không biết là ba anh vốn không thiếu con, những đứa con rơi của ông ở bên ngoài theo như anh biết cũng tầm mười người chứ không ít.
Thiên Niên Kỷ sẽ không có chỗ cho hai người thừa kế vì như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra tranh đấu, đó là điều ba anh thừa biết và chính anh cũng sẽ không để cho một con hổ nào bước vào khu rừng của mình. Hơn nữa, đứa bé bây giờ mới chào đời thì lấy cái gì để tranh giành với anh?
- Sao dì lại muốn sinh con ở độ tuổi này? Dì và ba tôi là rổ rá cạp lại, chắc chắn không phải vì yêu mà muốn sinh con cho ông ấy, đúng không? – Anh thẳng thắn lên tiếng sau một hồi suy nghĩ.
- Quân Nghị, dì không có ý để con mình tranh giành quyền thừa kế với cháu. Dì cũng biết điều đó là không thể. Nhưng… ít nhất, dì muốn có một sự đảm bảo cho mình và Vân Thanh. Cháu cũng biết trái tim ba cháu vốn không đặt một nơi, dì…
- Tôi biết. Nhưng hai người đã đăng ký kết hôn, dù là trên danh nghĩa một người anh kế, tôi vẫn sẽ đảm bảo cuộc sống đủ đầy cho Vân Thanh trong tương lai.
- Không, một khi cháu kết hôn, mọi chuyện sẽ khác… - Phương Tiểu Kiều đau khổ nói.
Một khi Trần Quân Nghị kết hôn, không ai dám chắc anh có giữ được lời hứa hôm nay không. Chị dâu đôi khi còn không ưa em gái ruột của chồng, huống hồ là em kế.
Tuy bà đã nói ra suy nghĩ trần trụi của mình với anh nhưng bà đâu thể bắt anh chuyển giao một phần tài sản cho mẹ con bà để bà yên tâm chứ. Bà và Vân Thanh không có quan hệ huyết thống với gia đình họ Trần nhưng thông qua đứa bé sẽ là hợp tình hợp lý để đòi hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Vậy… nếu người tôi kết hôn là Vân Thanh thì sao? – Giọng anh vô cùng nghiêm túc.
Phương Tiểu Kiều gần như đông cứng khi nghe câu hỏi này. Thế nhưng bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bàn tay véo nhẹ vào đùi để xác nhận rằng mình không hề nằm mơ.
- Cháu… thật sự muốn kết hôn với con bé sao?
- Phải, nhưng quan trọng là cô ấy cũng phải muốn. – Anh đáp.
- Hai đứa sống chung, làm chung, sẽ dễ dàng vun đắp tình cảm thôi.
- Vậy, nhờ dì hỗ trợ vun đắp nhé.
- Tất nhiên rồi.
- Được rồi. Việc của dì bây giờ là tập trung điều trị bệnh, đừng lo lắng gì cả.
- Ừ, việc dì bị bệnh, cháu tạm thời đừng cho Vân Thanh biết nhé.
Trần Quân Nghị gật đầu rồi rời phòng, đi lấy thuốc, sau đó đưa Phương Tiểu Kiểu và Lê Nhu về nhà rồi lại đến công ty. Vốn anh định dành buổi sáng nghỉ ngơi nhưng lại quay cuồng trong bệnh viện.
Cuộc họp kéo dài đến hơn năm giờ vẫn chưa kết thúc. Khi các nhân viên và lãnh đạo cấp thấp đã ra về thì các lãnh đạo cấp cao vẫn phải mài m.ô.n.g trên ghế, miệng và não hoạt động hết công suất.
Chiếc xe buýt đưa Hạ Vân Thanh về đến trạm dừng gần nơi cô sống thì dừng lại. Ngay khi xuống xe, cô đi như chạy về căn biệt thự. Cô nhớ mẹ mình, những năm sống xa bà, ngỡ đã quen và ít nhớ nhưng chỉ mới ở chung lại với bà hơn một tuần, cô lại có cảm giác mong ngóng được gặp bà.