Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi

Chương 31: Quá Khứ - 1



- Thôi nào, nếu cậu thích cô ấy thì cứ thừa nhận với tôi một tiếng. Nếu không, tôi sẽ chính thức theo đuổi cô ấy. Quân Nghị à, tôi không muốn phụ nữ làm ảnh hưởng tình bạn của chúng ta. – Trịnh Khải buông cây bút trên tay xuống, chậm rãi nói.

- Phải, tôi thích cô ấy. Cũng không biết có thể phát triển thành yêu không? Chỉ là cảm thấy có chút thích. – Trần Quân Nghị thừa nhận.

- Đồ ngu. Chẳng phải cậu giữ tấm ảnh cô ấy trong ví suốt ngần ấy năm sao? Xin lỗi, nhưng tôi vô tình nhìn thấy thôi. Quân Nghị à, quá khứ dù có nát bét thế nào thì cũng không quan trọng đâu, quan trọng là tương lai. Cậu hỏi lại lòng mình xem chỉ muốn bù đắp hay còn có ý gì khác.

Ý gì khác sao? Rõ ràng là anh đã không kiềm lòng được mà hôn cô. Rõ ràng như vậy còn gì. Có lẽ anh đã yêu cô nhưng tình cảm này có khởi đầu không mấy ổn. 

Năm đó, anh chú ý đến cô vì trên cơ thể cô luôn xuất hiện những vết bầm tím và bộ dạng của cô rất thảm thương. Lúc đó, là anh thương hại cô. Thế nhưng, nhìn một người quá lâu, và để ý quá nhiều sẽ dẫn đến việc nảy sinh một tình cảm khác.

Trớ trêu thay, vào ngày anh quyết định tiếp cận cô và xây dựng một tình bạn với cô thì anh phát hiện ra mẹ cô chính là người tình của ba Lý Nhược Hân, người đã khiến cho mẹ Lý Nhược Hân ra đi vĩnh viễn trong một lần đi bắt ghen. 

Thế nên, anh chọn cách đứng từ xa nhìn cô bị họ bắt nạt và chỉ can thiệp một cách khéo léo khi thấy mọi chuyện sắp đi quá xa. 

Chiều hôm đó, cô xảy ra xô xát với nhóm bạn của Lý Nhược Hân, trước mặt Lý Nhược Hân, anh không thể bênh vực cô nên chỉ còn cách đẩy cô vào nhà vệ sinh và khóa trái cửa. 

Anh định sẽ quay lại mở cửa cho cô sau nhưng rồi ông nội anh đột ngột lên cơn đau tim. Sau khi nhận được cuộc gọi đó, anh đã quên mất cô. Mãi cho đến tối mịt, khi đưa xác ông từ bệnh viện về, anh mới sực nhớ ra. Nhưng khi anh đến nơi, chỉ còn lại một vũng m.á.u trên sàn.

Trên đường quay về nhà, anh lại gặp tai nạn, rơi vào hôn mê sâu. Khi anh tỉnh lại đã là một tháng sau. Anh về trường tìm cô thì mới biết cô đã rút học bạ và chuyển đi mất rồi. 

Thứ duy nhất còn lại là tấm ảnh thẻ dán trên hồ sơ đăng ký xin học bổng còn lưu lại trong văn phòng trường. Anh đã lén lột đi và cất giữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tình cảm tuổi thiếu niên mơ hồ, anh cũng không cho rằng đó là yêu, chỉ biết rằng cô đã ám ảnh anh suốt những năm qua.

- Này, Quân Nghị, cậu còn ở đó không? – Trịnh Khải cau mày, hỏi.

- Cô ấy… hình như có bạn trai rồi. – Trần Quân Nghị lên tiếng ngay khi thoát ra khỏi vùng ký ức.

- Gì chứ? Cậu điều tra chưa?

- Chưa? Nhưng cô ấy nói thế. Cách đây một hôm, tôi đề nghị đưa cô ấy về thì cô ấy nói có hẹn với bạn trai. – Giọng anh mang theo chút tuyệt vọng.

- Thế tôi là bạn gì của cậu? – Trịnh Khải hỏi.

- Bạn bè. – Trần Quân Nghị nhanh chóng trả lời.

- Giới tính ấy, ý tôi là bạn trai hay bạn gái?

- Cậu bị khùng à? Đương nhiên là bạn trai rồi.

- Đó, bạn trai. Là bạn bè, giới tính nam. 

- Được rồi, tôi sẽ tìm hiểu lại chuyện này. Nhưng mà… cậu thật sự thích Vân Thanh sao? Sao lại nhường cho tôi? Hay cậu chỉ nói đùa? Làm sao có thể vừa gặp mà thích được vậy? – Trần Quân Nghị vừa xoa khoảng trống giữa hai lông mày, vừa hỏi.

- Không biết, chỉ biết là bị thu hút ngay từ lần đầu gặp gỡ. Thôi, tôi sắp phải vào phòng phẫu thuật rồi, hôm khác nói tiếp nhé.