Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi

Chương 27: Tăng Ca - 1



Khi đồng hồ báo thức vừa đổ hồi chuông thứ nhất, Hạ Vân Thanh liền bật dậy, cô ngáp dài rồi theo thói quen, vươn tay lấy điện thoại, mở khóa màn hình. 

Nhóm chat trong phòng kinh doanh hiện lên vô số tin nhắn. Cô đọc nhanh và kịp nắm bắt nội dung cuộc trò chuyện giữa các thành viên. 

Trưởng phòng cần một số người cùng chị ấy tăng ca xuyên đêm để hoàn thành một hạng mục khá quan trọng, nhưng vì tôn trọng mọi người nên đã nhắn tin hỏi ai sẽ tham gia được. 

Tất nhiên, chị ấy thòng thêm một câu rằng nếu không có ai tình nguyện thì chị ấy sẽ chỉ định. Đã có rất nhiều nhân viên thả biểu tượng mặt khóc. Và đã có vài nhân viên nói họ sẽ tham gia.

Hạ Vân Thanh nhanh chóng gởi tin nhắn vào nhóm sau khi nhớ lại tin nhắn muốn đưa cô về của Trần Quân Nghị: (Em tham gia được.)

Trưởng phòng: (Ok. Vậy là đủ người rồi.)

Hạ Vân Thanh sửng sốt, cô không ngờ mình là người cuối cùng bổ sung vào nhóm dự án. Thật là may mắn quá. Cô đang muốn tránh mặt người anh kế, ít nhất là cho đến khi mẹ và ba dượng về.

Sau khi tắt điện thoại, cô nhanh chóng chuẩn bị một vài bộ quần áo và vật dụng cá nhân. Lịch tăng ca sẽ kéo dài trong vài ngày và thời gian nghỉ ngơi khá ít, cô sẽ phải ngủ nghỉ, ăn uống và tắm gội tại công ty.

- Cô chủ không ăn sáng ạ? Thức ăn đã sẵn sàng rồi. – Lê Nhu sửng sốt khi thấy Hạ Vân Thanh kéo chiếc vali nhỏ đi băng băng về phía cửa chính.

- Em muộn rồi. Em sẽ ăn cái gì đó trên đường.

Thời gian soạn đồ đã ngốn hết thời gian ăn sáng của cô. Cô vẫn còn một vài chiếc bánh ngọt ở ngăn bàn làm việc trong công ty, cô sẽ ăn tạm chúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hạ Vân Thanh rời đi tầm mười phút thì Trần Quân Nghị xuống tới, anh nhàn nhã ngồi vào bàn ăn và ngạc nhiên khi thấy phần thức ăn đối diện vẫn còn y nguyên.

- Cô chủ chưa dậy sao? – Anh hỏi.

- Cô chủ bảo bị muộn nên sẽ ăn trên đường đi ạ. Mà… tôi thấy cô chủ xách theo một cái vali, giống như hôm cô ấy chuyển đến, có khi nào là cô ấy… bỏ đi không? – Lê Nhu lo lắng nói.

- Bỏ nhà đi sao?

Trần Quân Nghị đặt thìa xuống, lấy khăn lau miệng. Trong đầu anh nhanh chóng hiện lên cảnh tượng của đêm qua. Không lẽ cô biết anh đã vào phòng cô rồi hôn cô nên mới lặng lẽ bỏ đi? Không thể nào, rõ ràng cô ngủ say như con heo con vừa ăn sữa no nê, còn nói nhảm nữa. Với tính cách của cô, nếu tỉnh táo và biết đó là anh, cô hẳn đã đẩy anh ra rồi.

Chỉ mới ăn vài thìa súp nhưng anh cảm thấy no ngang. Anh lập tức lấy chìa khóa phòng từ Lê Nhu, rồi rời bàn và đến phòng cô. Khi thấy máy tính xách tay, một số mỹ phẩm và quần áo của cô vẫn còn trong phòng, anh thở phào nhẹ nhõm và quay xuống lầu, đến công ty.

Anh gởi tin nhắn cho Hạ Vân Thanh khi đang trên đường đến công ty: (Em đang ở đâu?)

Cô trả lời nhanh chóng: (Tôi đang đến công ty. Tôi đang trên xe buýt.)

Anh mím môi, rồi tiếp tục gõ: (Nghe Lê Nhu nói em mang cả vali đi làm. Sao vậy?)

Tin nhắn hồi đáp của cô đến sau gần một phút: (Tôi sẽ tăng ca và ở lại công ty trong vài ngày.)

Trần Quân Nghị: (Ít nhất em cũng phải thông báo lịch trình cho anh. Chúng ta bây giờ là người một nhà, đây gọi là trách nhiệm.)