Tiếp đó, họ đi đến bàn ăn, thản nhiên kéo ghế ngồi đối diện cô. Lê Nhu nhanh chóng đặt thêm hai phần thức ăn lên bàn.
Hạ Vân Thanh cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay với các khớp ngón tay rõ ràng, mạnh mẽ của người anh kế và bàn tay mềm mại, trắng trẻo của tên bác sĩ. Cô đoán anh kế là công, còn bác sĩ là thụ.
- Em gái nhớ lấy số của anh từ Quân Nghị nhé. Đề phòng trường hợp tương tự xảy ra thì gọi cho anh. Anh trai em chỉ chịu mỗi anh thôi. – Trịnh Khải vừa cắt thịt vừa cười vui vẻ. Cách xưng hô với cô cũng đổi thành thân mật hơn.
Trần Quân Nghị cau mày, bàn chân bên dưới giẫm mạnh lên chân người bên cạnh khiến Trịnh Khải la lên vì đau. Còn Hạ Vân Thanh thì bịt miệng ho sặc sụa. Rốt cuộc thì cô và mẹ cô đã rơi vào cái nhà gì thế này.
- Tôi sẽ lấy sau. Tôi xong rồi, tôi đi làm trước. – Cô vội uống ngụm nước rời ba chân bốn cẳng chạy khỏi nhà.
Trịnh Khải vẫn còn đang co chân lên xoa xoa bàn chân, nhưng mắt thì dõi theo bóng lưng cô. Anh từng học về tâm lý học, đương nhiên hiểu trong đầu cô đang chứa cái gì.
Thật là một cô gái đáng yêu và hài hước. Đột nhiên, anh muốn bắt cóc cô về nhà nuôi. Chỉ riêng việc bày trò chọc ghẹo cô cũng đủ giảm căng thẳng.
- Này Quân Nghị, em gái dễ thương quá, cậu đừng có mà đóng vai anh kế độc ác, bắt nạt em ấy nhé. Nếu không vừa mắt người ta thì thảy qua cho tôi nuôi. – Trịnh Khải huých khuỷu tay người bên cạnh và háo hức nói.
- Ăn nhanh rồi về đi. – Trần Quân Nghị khó chịu đáp.
- Đồ vô ơn. Nửa đêm nửa hôm vắt chân lên cổ đến cứu cậu mà giờ cậu đuổi tôi à.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dứt lời, Trịnh Khải tập trung ăn. Bữa sáng rất ngon, khiến anh vô cùng thích thú.
Không giống Trần Quân Nghị, có người hầu kẻ hạ, Trịnh Khải chỉ sống một mình, tự nấu ăn hoặc ăn bờ ăn bụi. Ba mẹ anh đều định cư ở nước ngoài.
Gia cảnh ban đầu không mấy khá giả nhưng vì năng lực, anh đã kiếm được rất nhiều tiền và có cuộc sống khá thoải mái.
Bữa sáng kết thúc, Trịnh Khải trở lên lầu, lấy túi rồi chìa điện thoại ra trước mặt Trần Quân Nghị. Anh với tay lấy điện thoại của mình, thực hiện vài thao tác. Chẳng mấy chốc, âm báo chuyển khoản vang lên.
- Nhớ giải thích với em gái nhé, tôi đoán cô ấy đã cho rằng chúng ta là một cặp. Hôm nào rảnh nhớ đưa cô ấy đi ăn cơm cùng tôi nhé. Đột nhiên tôi muốn làm em rể của cậu rồi đấy. – Trịnh Khải thu lại điện thoại, hóm hỉnh nói.
- Cút. – Trần Quân Nghị ném điện thoai lên giường, buông một tiếng lạnh lùng.
- Được rồi, cứ bình tĩnh đi, nhớ uống thuốc đấy.
Trịnh Khải vui vẻ huýt sao rồi ung dung rời đi. Lúc lái xe đến cổng và chờ cổng mở, anh vô tình nhìn thấy chàng vệ sĩ trẻ đêm qua. Ánh mắt họ chạm nhau trong vài giây. Vệ sĩ khẽ cúi đầu chào.
Chẳng hiểu sao Trịnh Khải lại thấy gương mặt của vệ sĩ này khá là quen thuộc, nhưng dù có lục tung trí nhớ thì anh vẫn không nhớ ra đã gặp ở đâu. Anh đã đến đây khá nhiều lần nên cũng nhớ mặt những người trong biệt thự này, và anh biết tay vệ sĩ này hẳn mới được tuyển vào làm.