Không bao lâu sau, người quản lý đẩy chiếc bánh kem đi tới.
Đó là chiếc bánh kỷ niệm tám năm do chính tay Sở Chi làm. Ban đầu cô dặn quản lý mang bánh ra giữa bữa ăn, muốn tạo bất ngờ cho Hứa Kinh Trạch.
Nhưng lúc này, nhìn vào chỗ ngồi trống trơn đối diện, người quản lý rơi vào tình cảnh khó xử.
Trên tay anh ta thậm chí còn cầm theo một tấm biển lớn ghi dòng chữ “Chúc mừng tám năm bên nhau”.
So với tình cảnh trước mắt, thế nào cũng thấy thật châm chọc.
“Cô Sở, cái này…”
Sở Chi gượng gạo nặn ra một nụ cười, vẫn cố giữ sự đoan trang.
“Bánh để lại cho mọi người ăn nhé.”
Cô cầm lấy túi xách, cũng đứng dậy rời đi.
Ra khỏi nhà hàng, nhìn con đường đầy xe cộ qua lại, cô bỗng cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Chợt nhớ về lễ kỷ niệm năm đầu tiên, Hứa Kinh Trạch từng bao trọn nhà hàng, còn vận chuyển hơn một ngàn đóa hồng bằng đường hàng không về.
Sở Chi không thích phô trương, đã bảo anh đừng làm mọi thứ rình rang như vậy.
Lúc đó, Hứa Kinh Trạch ôm lấy cô, nói: “Nhưng Chi Chi à, anh yêu em, cả thế giới đều phải biết.”
Những năm đó, dù là sinh nhật cô, lễ tình nhân hay các ngày kỷ niệm, Hứa Kinh Trạch đều bỏ công sức chuẩn bị cùng cô đón lễ.
Nhưng từ hai năm trước, Sở Chi đã rõ ràng cảm nhận được, anh không còn để tâm đến những ngày này như trước nữa.
Thường thì chỉ là hai người cùng ăn một bữa cơm rồi coi như xong.
Tình yêu cuồng nhiệt ngày trước dần lắng lại, quay về với sự bình dị, cô tự an ủi bản thân rằng cặp đôi nào rồi cũng sẽ như vậy...
Nhưng cô chưa từng ngờ được, người đàn ông từng nói yêu cô đến mức muốn cả thế giới phải biết, đến một ngày… lại quên mất ngày kỷ niệm của họ.
Cô một mình trở về nhà, vào phòng tắm tắm rửa.
Trong làn hơi nước mờ ảo, lần đầu tiên cô không vội ra ngoài, mà thất thần nhìn vào chiếc gương toàn thân trong phòng ngủ. Người trong gương vẫn cao ráo, mảnh mai, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp.
Nhưng trong đầu cô lại vụt hiện lên một gương mặt khác.
Cũng xinh đẹp, nhưng trong đôi mắt ấy là sự trong trẻo, tươi sáng và linh động.
Những điều đó… cô không còn nữa.
Không ai mãi mãi trẻ trung, nhưng sẽ luôn có người đang ở độ tuổi thanh xuân.
Giống như, Cố Hòa – cô gái 20 tuổi của hiện tại.
Khi Hứa Kinh Trạch về đến nhà thì đã gần mười giờ tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Cố Hòa, thậm chí sau khi về đến nhà, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến cô ấy, gọi điện đến bệnh viện mấy lần liền.
“Vết thương không được dính nước, biết không?”
“Có chuyện gì thì gọi hộ lý, đừng tự mình làm.”
Sở Chi vừa lặng lẽ lắng nghe, vừa giúp anh treo áo vest lên.
Bỗng nhiên, cô phát hiện trong túi áo vest của Hứa Kinh Trạch có mấy viên kẹo.
Vị vải.
Lúc này, anh vừa hay gọi điện xong.
“Anh chẳng phải không thích ăn kẹo sao?” Cô mở tay ra, để lộ mấy viên kẹo trong lòng bàn tay.
Hứa Kinh Trạch nhìn lướt qua, tự nhiên cất lại kẹo vào túi vest: “Cố Hòa thích ăn. Lúc họp sợ cô ấy chán nên chuẩn bị sẵn.”
Sở Chi sững người, chợt nhớ lại hồi mình còn trẻ, mỗi lần lên sân khấu biểu diễn vì căng thẳng, anh thường sẽ chuẩn bị sẵn vài viên kẹo vị bạc hà mà cô thích trong túi áo.
“Ngoan nào, ăn kẹo rồi sẽ không còn căng thẳng nữa.”
Từ lúc nào, vị bạc hà… lại biến thành vị vải rồi…
Cô không nói gì, trầm ngâm thất thần.
Hứa Kinh Trạch nhận ra tâm trạng cô không ổn, bất chợt nắm lấy tay cô.
Đến khi cổ tay trái truyền đến cảm giác lạnh buốt, cô mới giật mình hoàn hồn.
Cúi đầu nhìn xuống, liền thấy Hứa Kinh Trạch đang đeo lên cổ tay cô một chiếc vòng tay mảnh.
Chế tác tinh xảo, vừa nhìn đã biết không hề rẻ.
Nhất Phiến Băng Tâm
Hứa Kinh Trạch ôm lấy cô, hơi thở ấm áp trầm thấp phả bên tai: “Chi Chi, xin lỗi em, hôm nay là kỷ niệm tám năm của chúng ta, vậy mà anh lại không ở bên em.”
Cuối cùng anh cũng nhớ ra ngày này.
Anh ngập ngừng một chút, lại nói tiếp: “Em đừng để tâm đến Cố Hòa, con bé còn nhỏ, lại là do Hoài Cẩn trước khi ra nước ngoài đích thân gửi gắm cho anh, anh mới buộc phải chăm sóc nó.”
Hai bàn tay Sở Chi thả xuôi bên người bỗng siết chặt lại, cuối cùng vẫn chỉ nói một câu: “Em hiểu mà.”
Hứa Kinh Trạch hôn lên trán cô, cho rằng chuyện đã xong, rồi quay người vào phòng tắm tắm rửa.
Sở Chi vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng trong lòng thì không hề bình lặng.
Trước kia, chỉ cần cô có chút cảm xúc không tốt, anh đều ra sức dỗ dành.
Thậm chí có một lần, sau khi hai người cãi nhau, Sở Chi muốn bình tĩnh lại nên không nghe điện thoại của anh, kết quả là anh lập tức ngồi máy bay hơn mười tiếng từ Mỹ trở về.
Còn bây giờ, dù là khi nói lời xin lỗi với cô, sự thờ ơ và hời hợt của anh lại rõ ràng đến mức khiến Sở Chi không thể tự lừa dối mình được nữa.
Hứa Kinh Trạch… anh ấy thật sự không còn như xưa nữa rồi.