Tình Như Chim Trắng

Chương 12



Thím út cũng ăn mặc tinh xảo không kém tiếp lời: “Đúng vậy đó, vốn dĩ A Hiến có một cuộc họp, cũng đã dời lại rồi.”

 

“Được rồi,” Lão gia tử lên tiếng ngắt lời, mọi người đều im lặng.

 

Ăn một con ngựa để chiếu tướng quân của Lục Hiến, Lão gia tử lạnh mặt nói: “Không kịp ăn tối thì ăn bữa khuya đi.”

 

Bữa khuya là cháo hải sản và mì xào gạch cua. Thịt cua hoàng đế được xé nhỏ hòa vào cháo, thơm ngon mềm mượt. Gạch cua béo ngậy được xào với mì thủ công, đơn giản thanh đạm, thích hợp để ăn vào buổi tối.

 

Lục Sầm không có khẩu vị gì, ăn vài miếng cháo rồi đặt bát xuống.

 

Anh lắng nghe những cơn mưa rền gió dữ trên bàn ăn.

 

Bàn ăn của nhà họ Lục luôn là nơi đao quang kiếm ảnh, nâng mình đạp người khác là thủ đoạn quen thuộc.

 

Bác cả đưa bàn tay đeo nhẫn huyết bồ câu gắp một đũa mì xào, cười rạng rỡ nói: “Mấy hôm trước Mị Mị không phải đã về tham gia lễ tốt nghiệp sao? Con bé còn được nhận bằng sinh viên ưu tú đó, thật làm vẻ vang cho nhà họ Lục.”

 

Thím út cười nói: “Không hổ là người một nhà, mấy hôm trước trường cũ của A Hiến cũng mời nó về diễn thuyết, nhưng nó bận quá nên từ chối cả rồi.”

 

Bác cả bĩu môi không đáp lời, bởi vì bằng cấp của con trai bà, Lục Tiêu, là do Lục thị quyên góp cả một tòa nhà mới có được.

 

Lão gia tử ngồi ở ghế chủ vị ngẩng đầu lên, như thể nhớ ra điều gì đó: “ Năm nay Mị Mị tốt nghiệp rồi, cũng nên vào Lục thị giúp đỡ. Mị Mị, cháu nói xem?”

 

Em họ Lục Mị đang ăn thì đột nhiên bị gọi tên, vội vàng gật đầu.

 

Bác cả đạt được mục đích, mặt mày lập tức hớn hở: “Đúng vậy đó, công ty nhà mình đương nhiên phải do người nhà làm rồi.”

 

Lão gia tử lên tiếng: “A Sầm, cháu sắp xếp đi.”

 

Lục Sầm đặt ly nước xuống, nhàn nhạt nói: “Được, Lộ Xuyên sẽ sắp xếp.”

 

Ăn khuya xong, Lão gia tử gọi cả Lục Sầm và Lục Tiêu lên phòng sách.

 

“Muộn thế này rồi, có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói.”

 

Lão gia tử chống cây gậy xuống đất: “Mai cái gì mà mai, cháu tưởng ông không biết, ngày mai còn có thể nhìn thấy bóng dáng cháu sao?”

 

Lão gia tử thường gọi mọi người về ăn cơm vào cuối tuần, mọi người cũng sẽ tự giác ở lại một đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Sầm thì thường ăn xong bữa tối là sẽ đi, không qua đêm ở nhà cũ. Tối nay anh cũng không định ở lại, nên tài xế và Lộ Xuyên vẫn đang đợi anh ở bên ngoài.

 

Lão gia tử ở nhà cũ tai mắt rất nhiều, làm sao không biết được?

 

Lão gia tử cũng biết anh không kiên nhẫn, bèn đi thẳng vào vấn đề: “Ngày thường công việc trong tập đoàn của cháu cũng bận, dự án Lam Hải Loan ở Thâm Thành cứ giao cho Lục Tiêu phụ trách đi.”

 

Lam Hải Loan ở Thâm Thành là dự án xây dựng khu nghỉ dưỡng thương mại cao cấp được hợp tác xây dựng cùng chính quyền Thâm Thành, là dự án trọng điểm trong ba năm tới của tập đoàn Lục thị.

 

Lục Sầm nghe vậy chỉ cong môi cười, đôi mắt bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc: “Được thôi.”

 

Lục Sầm đồng ý quá nhanh khiến cả Lục Tiêu cũng có chút hoảng hốt. Bản nháp mà anh ta đã chuẩn bị sẵn để lập quân lệnh trạng trước mặt ông nội anh ta đều bị nghẹn lại trong miệng.

 

Anh bắt chéo chân với tư thế tao nhã, không để lộ cảm xúc mà liếc nhìn Lục Tiêu một cái: “Lần trước làm mất dự án với sinh học Khai Tự, hội đồng quản trị đã có nhiều lời chỉ trích rồi. Tôi có thể đồng ý, chỉ sợ những người khác trong hội đồng quản trị sẽ không đồng ý.”

 

Lão gia tử nhíu mày thật sâu: “Cái dự án nhỏ của Khai Tự mà thôi.”

 

“Đúng là dự án nhỏ, vài tỷ mà thôi.” Lục Sầm cười khẽ.

 

Trong phòng sách một trận im lặng.

 

Lục Tiêu tự bào chữa cho mình: “Dự án của Khai Tự đó, tôi cũng là đứng trên lợi ích của tập đoàn để đưa ra yêu cầu, kết quả là Lê thị cứ nhất quyết phải chen một chân vào.”

 

Lão gia tử bất mãn nói: “Lê thị luôn không ưa Lục thị, cháu lại còn cho bên đó cơ hội vươn tay vào? Thôi được rồi, chuyện đã qua rồi không có gì để nói. Sau này cháu dồn nhiều tâm sức vào dự án Lam Hải Loan hơn đi, bây giờ Lê thị cũng vẫn luôn nhòm ngó dự án này, cháu đừng có lơ là.”

 

Lục Tiêu tuy bất mãn, nhưng cũng không nói gì thêm: “Cháu biết rồi ạ.”

 

Ý của Lão gia tử đã quyết, Lục Sầm cũng không có gì để nói.

 

Anh cúi mắt nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nói: “Anh lấy được mảnh đất Lam Hải Loan đó thì dự án này sẽ giao cho anh.”

 

Nói xong, anh đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài. Lão gia tử gọi anh lại: “A Tiêu ra ngoài trước đi, ông có vài lời muốn nói với A Sầm.”

 

Lục Tiêu đạt được mục đích, trên mặt không giấu được vẻ đắc ý.

 

Cửa phòng sách được đóng lại, Lão gia tử mới nói với giọng điệu sâu sắc: “Thực ra ông cũng chỉ là muốn có thêm người giúp cháu thôi. Cháu xem Lê thị kìa, trên dưới một lòng giúp đỡ lẫn nhau. Lục thị chỉ có một mình cháu, ông sợ cháu sẽ đi vào vết xe đổ của ba cháu. Ông một thân già này còn khỏe mạnh, mà ba cháu đã phải nhập viện điều dưỡng. Mấy năm nay ba cháu vì Lục thị mà lao tâm khổ tứ, ông đều thấy cả. Bên cạnh ba cháu đến một người có thể giúp đỡ cũng không có, ai…”