"Anh ly hôn đã lâu mà vẫn không chịu đăng ký kết hôn với em, cũng không tổ chức tiệc cưới. Anh dám nói anh không nhớ nhung vợ cũ?"
"Anh có thấy có lỗi với em không? Em đã trao lần đầu tiên của mình cho anh đấy! Đồ tồi, đồ bội bạc!"
Nhìn ánh mắt soi mói của những người qua đường, Lương Khoan cảm thấy mất hết mặt mũi.
"Em có thể đừng nói năng tùy tiện như thế không? Mau vào nhà đi!"
Trước khi bước vào khu chung cư, anh ta quay đầu nhìn tôi.
Hiểu ý, tôi vội vàng rời đi.
Dù sao, đứng đó xem trò cười của chồng cũ cũng chẳng hay ho gì.
—
Vào ngày sinh nhật, tôi đặt bàn ở một nhà hàng địa phương mời Trần Thành cùng vợ anh ấy đến ăn tối.
Tôi đã phải tìm đủ mọi lý do mới có thể mời họ, chỉ mong gia đình họ là những người dễ gần.
Trong lúc chờ đợi, tôi có hơi lo lắng.
Bây giờ, nhiều gia đình khi cưới con dâu vẫn để ý đến chuyện ba mẹ cô gái đã ly hôn hay chưa.
Liệu gia đình Trần Thành có như vậy không?
Cửa phòng riêng bị đẩy ra, Trần Thành bước vào, trên tay xách một chiếc bánh kem.
Tôi vội nhìn ra ngoài.
"Cô Bạch, cô còn chờ ai sao?"
Tôi sững sờ: "Không, tôi chỉ mời vợ chồng anh thôi mà."
Anh ấy mỉm cười: "Vậy thì không cần nhìn nữa."
Tôi ngớ ra. Ý anh ấy là gì?
"Vợ tôi đã qua đời mười năm trước rồi." Anh ấy giải thích, làm tôi có chút bối rối.
"Xin lỗi, tôi không biết. Không ngờ lại nhắc đến chuyện buồn của anh."
Anh ấy lắc đầu: "Không sao đâu. Mấy năm đầu đúng là khó khăn, nhưng giờ tôi không còn thấy buồn nữa."
Rồi anh ấy đặt chiếc bánh lên bàn: "Chúc mừng sinh nhật. Tôi mang bánh kem xoài đến, không biết cô có thích không?"
Tôi khựng lại.
Xoài là vị tôi thích nhất.
"Tôi thích lắm, cảm ơn anh."
—
Trần Thành là một người nói chuyện rất có duyên, khiến người đối diện cảm thấy thoải mái.
Mãi đến khi bước ra khỏi nhà hàng, tôi vẫn quên mất chưa hỏi anh ấy có quan điểm thế nào về những gia đình ly hôn.
Nhưng cuối cùng, tôi không nhịn được mà hỏi:
"À... Anh nghĩ thế nào về những người đã ly hôn?"
Anh ấy ngẩn ra, rồi bật cười: "Nghĩ gì ư? Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc. Ly hôn không phải chuyện gì to tát cả. Nếu có thể tiếp tục bên nhau, chắc chẳng ai muốn ly hôn đâu."
Nghe vậy, tôi yên tâm hẳn.
Xem ra, ba chồng tương lai của con gái tôi cũng là người thấu hiểu.
—
Dưới ánh đèn lờ mờ ở cửa nhà hàng, có hai cái đầu đang ghé sát vào nhau.
"Cậu thấy ba tớ có cơ hội không?" Cậu con trai hỏi.
"Nhìn thái độ của mẹ tớ, tớ thấy có đấy." Cô gái trả lời.
"Vậy để lát nữa tớ gọi điện cho ba tớ, bảo ông ấy tranh thủ đi." Cậu con trai cười mãn nguyện.
"Chỉ nghĩ đến việc sau này có thêm một cô em gái như cậu, tớ đã thấy có động lực sống rồi."
"Xì, động lực sống của cậu chỉ là có thêm một đứa em gái như tớ thôi á? Vậy bây giờ tớ gọi cậu một tiếng 'anh trai' nhé? Xem cậu có cảm động không!"