"Các đạo hữu của Lạc Nhật Tông đã toàn bộ vẫn lạc rồi sao?"
"Tên ma đầu Chu Vô Yếm đó lại có thể hung tàn đến vậy!"
"Làm sao ma đạo biết được hành trình của Lạc Nhật Tông để có thể mai phục họ?"
Một lúc lâu sau, cuối cùng mới có người lên tiếng.
Tất cả mọi người, người thì sắc mặt khó coi, kẻ thì âm trầm, có người lại lộ vẻ kinh nghi.
Nói là bốn tông hợp lực thực hiện nhiệm vụ, kết quả còn chưa bắt đầu đã tổn thất tu sĩ của một tông.
Điềm báo này thật sự không tốt chút nào!
Trong lúc Vương Vũ còn đang suy tính xem những người vẫn lạc của Lạc Nhật Tông là ai, liệu có người mình quen biết hay không, thì Kim Đỉnh lão tổ đã khoát tay nói:
"Bất kể Lạc Nhật Tông đã xảy ra chuyện gì, nhưng các ngươi đã đến được đây thì nhiệm vụ lần này phải tiếp tục. Về phần một tên Trúc Cơ ma đạo Chu Vô Yếm cỏn con dám ngang ngược ở Thiên Hà Phủ, ba tông Thiên Hà chúng ta sẽ không để hắn sống sót rời đi. Côn đạo hữu của Vô Sa Cốc đã đích thân xuất thủ, đang truy sát hắn rồi. Bây giờ tất cả theo ta, đợi đến địa điểm làm nhiệm vụ, ta sẽ cho các ngươi biết chi tiết. Để đi cho nhanh, ta sẽ dùng pháp bảo đưa thẳng các ngươi đến đó."
Dứt lời, kim quang giữa hai hàng lông mày của đại hán lóe lên, một chiếc tiểu đỉnh màu vàng nhỏ nhắn bay ra, gặp gió liền biến lớn, trở thành một vật khổng lồ có đường kính năm sáu trượng.
Cự đỉnh lơ lửng giữa không trung, toàn thân vàng óng, bề mặt khắc từng minh văn lồi lên. Chỉ khẽ rung lắc, những minh văn này như sống lại, chồng chéo lên nhau, trở nên mơ hồ.
Đại hán thì thân hình khẽ động, nhảy thẳng vào trong cự đỉnh, rồi vẫy tay ra lệnh cho mọi người:
"Tất cả lên đi."
Lại còn phải đi đến nơi khác!
Điều này khiến các tu sĩ ba tông đều sững sờ, nhưng một lát sau, lão hòa thượng Trí Minh niệm một câu Phật hiệu, rồi dẫn theo Viên Thông và người còn lại đạp không bước vào trong cự đỉnh.
Trác Phàm suy nghĩ một chút, cũng dẫn đầu hóa thành một luồng gió nhẹ bay lên.
Thiên Hà Quận Chúa và La Nhất Minh thấy vậy, cũng nâng mây trắng dưới chân nhẹ nhàng bay vào.
"Vân sư tỷ, chúng ta..." Tuyên Thiên Vũ hơi do dự, hỏi thiếu phụ váy đỏ.
"Kim tiền bối có tín vật của sư bá, chúng ta chỉ cần tuân theo mệnh lệnh là được, đi thôi," Vân Thải Thường lạnh nhạt nói một câu, một tay bắt quyết, thân hình hóa thành một vệt hồng quang bay vào.
"Vương sư đệ, chúng ta cũng qua đó thôi."
Tuyên Thiên Vũ thở dài một hơi, vẫy tay gọi Vương Vũ, hoàng quang quanh thân nổi lên rồi bay vọt đi.
Vương Vũ thì hai mắt híp lại, một tay bắt quyết, bạch sắc hỏa diễm quanh thân cuồn cuộn dâng lên, hóa thành một quả cầu lửa khổng lồ bay theo.
Kim sắc cự đỉnh tựa như một chiếc thuyền vàng khổng lồ, không gian bên trong cực lớn, mười người đứng trong đó không hề cảm thấy chật chội.
Ngay sau đó, hành động của Kim Đỉnh lão tổ lại khiến sắc mặt của đám tu sĩ Trúc Cơ như Vương Vũ khẽ biến.
Chỉ thấy Kim Đỉnh lão tổ dậm một chân xuống cự đỉnh, bốn phía cự đỉnh lập tức hiện ra một tầng màn sáng màu vàng mờ, bao bọc toàn bộ chiếc đỉnh vào trong.
Những người ở bên trong màn sáng lại phát hiện thần thức bị màn sáng cách ly hoàn toàn, căn bản không thể cảm ứng được bất cứ sự vật nào bên ngoài.
Ngay lúc mọi người đang kinh nghi, Kim Đỉnh lão tổ mới thản nhiên nói:
"Để cho chắc chắn, đoạn đường tiếp theo ta sẽ thi triển bí pháp che giấu hành tung. Các ngươi không cần biết lộ trình cụ thể, đợi đến nơi, ta tự khắc sẽ thả các ngươi ra."
Dứt lời, thân hình Kim Đỉnh lão tổ nhoè đi một cái, biến mất ngay trong cự đỉnh, chỉ để lại chín người trong đỉnh ngơ ngác nhìn nhau.
Và ngay sau đó, cự đỉnh khẽ rung lên, dường như đã bay lên không trung, phá không bay đi về một hướng bất định.
"Nhiệm vụ lần này thật thần bí, có chút thú vị," Vân Thải Thường đột nhiên cười duyên, đoạn đi sang một bên khoanh chân ngồi xuống.
Tuyên Thiên Vũ thì đứng bên cạnh, lông mày hơi nhíu lại.
"Kim tiền bối lẽ nào không tin chúng ta? Hay là..." La Nhất Minh thì sắc mặt có phần khó coi, định nói gì đó.
"Kim tiền bối cẩn thận một chút cũng tốt. Ngươi không thấy các đạo hữu của Lạc Nhật Tông chính vì hành tung bị bại lộ, mới bị tên Chu Vô Yếm kia tìm được cơ hội phục kích sao?" Trác Phàm lại thản nhiên nói một câu, cắt ngang lời của sư đệ mình, rồi cũng ngồi xuống tại chỗ.
La Nhất Minh mấp máy môi, cuối cùng vẫn nuốt lại những lời định nói.
Nữ tử trong bộ cung trang màu trắng bên cạnh, ánh mắt đảo qua Vương Vũ một cái, rồi im lặng không nói.
Ba vị tăng nhân Trí Minh, Viên Thông ở phía bên kia, sau khi truyền âm cho nhau vài câu, cũng lấy ra một chiếc bồ đoàn rồi ngồi xuống đả tọa.
Lúc này, Vương Vũ lại quay người nhìn vào vách trong của cự đỉnh, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.
Có thể quan sát một kiện pháp bảo bậc ba ở khoảng cách gần như vậy, cơ hội này thật sự hiếm có.
Nhìn từ hoa văn trên chất liệu của vách trong, vật liệu được sử dụng dường như là linh vật bậc ba trong truyền thuyết 'Tỉ Kim'.
Loại vật liệu này nghe nói chỉ sinh ra trong các mỏ kim nguyên tinh thuộc linh mạch từ bậc ba trở lên, một khối nhỏ bằng nắm tay đã nặng hơn vạn cân. Hắn cũng chỉ từng thấy qua trong điển tịch, ngay cả Tổng Vụ Đường của Tứ Tượng Môn cũng không có loại vật liệu này. Bây giờ được tận mắt nhìn thấy vật thật, tự nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội quan sát hiếm có này.
Nếu không phải biết đây là pháp bảo của Kim Đan lão tổ, thân là một luyện khí sư bậc hai, hắn chỉ hận không thể lập tức lấy búa ra, gõ xuống một miếng nhỏ để nghiên cứu cẩn thận.
…
Thiên Hà Phủ, Phụng Nguyên Thành.
Trên một con phố vô cùng náo nhiệt, một lão già tóc xám lưng còng, mặt đầy nếp nhăn, đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu bên đường. Trước mặt lão, trên một tấm vải rách bẩn thỉu, bày ra mười mấy đôi giày cỏ đơn sơ.
Lão già cúi đầu rũ mắt, hai mắt vô thần, thân hình gầy gò dị thường, tựa như một cơn gió cũng có thể thổi bay đi. Người trên phố qua lại tấp nập, nhưng gần như không ai chú ý đến lão, càng không một người đến hỏi giá giày cỏ.
Đúng lúc này, trước sạp hàng của lão già đột nhiên xuất hiện một đôi giày vải màu đen, một bóng người đội đấu lạp* màu xám, đứng ngay trước mặt lão. (nón rộng vành có màn che mặt)
"Ngươi quên rồi sao, thời điểm này không nên đến tìm ta, càng không nên xuất hiện trước mặt ta," lão già không ngẩng đầu lên nói, giọng khô khốc như gỗ mục.
"Ô sư bá, con cũng không muốn tìm người đâu, nhưng chẳng phải bị ép đến đường cùng rồi sao? Nếu không đến tìm người nữa, cái mạng nhỏ của sư điệt thật sự sẽ mất ở Thiên Hà Phủ này mất," người đội đấu lạp thở dài, đáp lại đầy bất đắc dĩ, rồi cởi đấu lạp xuống, để lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi ngũ quan bình thường, nhưng trắng bệch không còn giọt máu.
Cùng lúc đó, tiếng xé gió vang lên ở phía chân trời, một vệt ánh sáng vàng từ trên trời giáng xuống, lượn một vòng rồi đáp xuống ngay trên mái hiên của một cửa hàng đối diện bên kia đường.
Ánh sáng vàng nơi đó thu lại rồi biến mất, hiện ra một nho sinh trung niên hai tay trống trơn, sau lưng đeo một quả hồ lô màu vàng, đang không chút biểu cảm nhìn về phía hai người.