Tinh Lộ Tiên Tung [C]

Chương 308: Bạch giao tinh huyết



“Mới chỉ là Nhất giai, đã phải ăn thịt yêu thú Nhị giai, vậy đến Nhị giai chẳng phải sẽ đòi ăn Tam giai sao? Đến lúc đó thì tìm ở đâu ra? Chỉ e có linh thạch cũng chưa chắc mua nổi. May là không phải ngày nào cũng ăn, nếu không thì bị ngươi ăn sạch cũng chỉ là chuyện sớm muộn.” Vương Vũ vừa lẩm bẩm vừa ném miếng thịt cuối cùng trong tay vào miệng Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nuốt xong, trong mắt lộ ra thần sắc hài lòng mang theo vài phần nhân tính, sau đó dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào bắp chân Vương Vũ, đoạn xoay người, nằm trở lại trên đài đá.

Chốc lát sau, Tiểu Bạch khép mắt lại, theo tiếng thở đều đều từ miệng phát ra, liền có một làn sương lam nhạt phun ra từ hai lỗ mũi, bao trùm quanh toàn thân, bắt đầu ngưng kết thành từng tầng băng mỏng lam sắc.

Chỉ trong khoảnh khắc, một quả cầu băng khổng lồ giống hệt như trước đã lần nữa hình thành trên đài đá.

Vương Vũ nhìn quả cầu băng bao lấy Tiểu Bạch, trên mặt lộ ra một tia lo lắng.

Sở dĩ Tiểu Bạch trở thành bộ dạng này, chính là do đã từng phục dụng một giọt giao long tinh huyết còn sót lại trong đoạn sừng ngắn nọ.

Khi ấy hắn từng do dự không biết có nên làm vậy hay không, nhưng sau một phen đàm đạo với Lý sư thúc, cuối cùng cũng gạt bỏ được băn khoăn.

Theo lời Lý sư thúc, linh thú cũng có khí vận của riêng chúng.

Tiểu Bạch có thể hai lần ngoài ý muốn phát sinh biến dị, thì nếu nuốt vào giao long tinh huyết, nói không chừng thật sự có thể kích phát biến đổi huyết mạch. Huống hồ, tinh huyết ấy vốn chỉ là một giọt đến từ yêu mãng cảnh giới Luyện Khí, cũng chẳng thể gây phản phệ gì với thân thể Tiểu Bạch.

Kỳ thực ban đầu Vương Vũ còn định luyện giọt tinh huyết này thành huyết mạch đan, nhưng sau khi dò hỏi Phạm Điền – một vị Nhị giai luyện đan đại sư – thì được biết số phụ liệu cần dùng quá nhiều, quá phức tạp, ngay cả Phạm đại sư cũng không thể luyện chế nổi, nên hắn mới dứt khoát để Tiểu Bạch trực tiếp phục dụng.

Kết quả là hai năm đầu sau khi nuốt tinh huyết, mọi sự vẫn còn bình thường. Nhưng đến năm thứ ba, dị trạng liền bắt đầu xuất hiện: thân thể Tiểu Bạch trở nên trắng toát như tuyết, cái ao mà trước kia nó thường xuyên nô đùa bỗng một ngày bị đông cứng hoàn toàn.

Khi ấy Vương Vũ mới giật mình nhận ra, năng lực điều khiển thủy nguyên của Tiểu Bạch đã biến thành khả năng thao túng hàn khí. Đồng thời tính tình cũng thay đổi, trở nên uể oải lười biếng, không còn thích cùng Đại Lục đùa giỡn, trái lại thường xuyên một mình tìm góc khuất, tự phong bế trong băng rồi ngủ mê mệt.

Trước dị trạng này, Vương Vũ tất nhiên lại mời Lý sư thúc tới xem xét.

Lý sư thúc thấy thế thì vô cùng kinh hỉ, còn ở lại động phủ của Vương Vũ hơn nửa tháng, cuối cùng mới lưu luyến mang theo một ít tinh huyết của Tiểu Bạch rời đi.

Theo lời Lý sư thúc, lần này Tiểu Bạch không phải đơn thuần phát sinh biến dị, mà là huyết mạch được kích phát. Huyết mạch Thiết Đầu Ngạc đang từng bước hướng về phương diện giao long tiến hóa. Còn có thể tiến hóa đến mức nào, thì phải xem thể chất của Tiểu Bạch cùng với độ dung hợp giữa bản thân nó và giọt tinh huyết giao long kia.

Dù vậy, Lý sư thúc vẫn dặn Vương Vũ không nên kỳ vọng quá nhiều.

Bởi lẽ giọt giao long tinh huyết này dù sao cũng quá mức mỏng manh, không thể khiến Tiểu Bạch thật sự tiến hóa thành giao long, nhiều nhất chỉ có thể phát sinh một vài đặc tính giao hóa mà thôi.

Song, từ thể trạng Tiểu Bạch hiện tại cùng với biến hóa trong năng lực thao túng hàn khí mà xét, giọt tinh huyết ấy có khả năng rất lớn là tinh huyết Bạch Giao tứ giai, chứ không phải tinh huyết Hôi Giao tam giai như phỏng đoán ban đầu.

Điều này khiến cả Lý sư thúc lẫn Vương Vũ đều hết sức hối hận!

Nếu Lý sư thúc sớm biết đó là tinh huyết giao long tứ giai, tất sẽ bằng mọi giá bỏ ra lượng lớn linh thạch để mua về nghiên cứu kỹ càng.

Còn Vương Vũ, nếu biết đó là Bạch Giao tinh huyết, ắt đã coi như trân bảo mà cất giữ, sau đó nghĩ đủ mọi cách để luyện chế thành huyết mạch đan.

Bởi vì, giữa tam giai giao long và tứ giai giao long, chính là cách biệt một trời một vực!

Nếu như nói tinh huyết Hôi Giao tam giai thì ở Tu Tiên giới nước Ngô còn có khả năng gặp được, thì tinh huyết giao long tứ giai từ lâu đã là thứ tồn tại trong truyền thuyết rồi.

Ít nhất mấy trăm năm qua, chưa từng nghe nói ở bất kỳ phương thị nào lại có bán tinh huyết giao long tứ giai.

Nhưng điều khiến Vương Vũ càng để tâm hơn chính là, kể từ sau khi Lý sư thúc có được tinh huyết mang theo biến hóa huyết mạch của Tiểu Bạch, chẳng bao lâu sau liền đột nhiên từ chức khỏi Linh Thú Các, lại còn tuyên bố bế quan, từ đó không rời khỏi động phủ của mình nửa bước.

Hơn mười năm qua, Vương Vũ từng mấy lần gửi truyền âm phù cho người, nhưng đều vô ích, tất cả đều tự quay trở lại, Lý sư thúc dường như thật sự đoạn tuyệt ngoại duyên, không còn gặp ai nữa.

Nếu không phải nhờ Vạn Sơn dò la được rằng linh bài hồn phách của Lý sư thúc vẫn còn sáng ngời tại Hồn điện trong tông môn, chỉ e Vương Vũ đã sinh nghi người kia gặp điều bất trắc, thậm chí đã sớm ngã xuống rồi.

Mà biến hóa của Tiểu Bạch trong mười mấy năm qua vẫn không hề ngừng lại. Không chỉ thịt yêu thú Nhất giai dần không còn đủ để thỏa mãn nhu cầu, mà ngay cả thể trạng cũng đã bắt đầu dị biệt với giống loài Thiết Đầu Ngạc.

Trước tiên là đỉnh đầu nó xuất hiện một khối u thịt gồ lên, giống hệt loại đã từng thấy trên thi thể yêu mãng bị chém chết năm xưa. Sau đó chỉ chừng một năm, u thịt ấy liền tự rạn nứt, từ đó mọc ra một chiếc sừng ngắn màu trắng. Hình thể vốn thô kệch của nó cũng dần dần trở nên thon gọn thanh thoát hơn.

Nhưng tất cả những điều đó vẫn chưa phải điều khiến Vương Vũ kinh ngạc nhất.

Điều thực sự chấn động hắn là, kể từ khi hắn tìm được thịt Thái Tuế Nhị giai tại phương thị dưới trướng Thiên Trúc giáo rồi cho Tiểu Bạch ăn thử, yêu khí trên người nó lại càng lúc càng hùng hậu.

Chỉ vỏn vẹn bảy tám năm ngắn ngủi, yêu khí phát ra từ thân thể con Thiết Đầu Ngạc này đã chẳng kém gì một tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn, thậm chí có thể sánh ngang với hắn.

Biến hóa cỡ ấy, đã vượt xa khỏi phạm trù “giao hóa huyết mạch” thông thường. Vương Vũ từng âm thầm dò hỏi mấy vị trưởng lão tinh thông linh thú, thậm chí tự mình tra xét vô số điển tịch, nhưng hoàn toàn không tìm ra lời giải.

May thay, ngoại trừ những dị trạng ấy, con Thiết Đầu Ngạc này vẫn như thường.

Vương Vũ đành phải gạt đi nghi ngờ trong lòng, tiếp tục cho Tiểu Bạch ăn thịt Thái Tuế Nhị giai, đồng thời điều chỉnh thức ăn hằng ngày thành linh vật Nhị giai để đáp ứng khẩu vị đang ngày càng tăng mạnh của nó.

Cùng lớn lên với Tiểu Bạch còn có Đại Lục. Yêu khí trên người nó chỉ tương đương tu sĩ Luyện Khí tầng năm, hoàn toàn phù hợp với độ tuổi và thực lực thông thường của loài Thiết Đầu Ngạc. Chỉ có điều, đầu của nó lại lớn hơn hẳn một vòng so với những con cùng loài bình thường.

Đây hẳn là do khi chọn trứng linh thú năm xưa, Vương Vũ cố ý chọn lấy quả có khí huyết thịnh nhất.

Hơn nữa, Vương Vũ cũng từ nhỏ đã cho Đại Lục ăn thịt yêu thú Nhất giai không ngừng, còn định kỳ cho dùng linh dược có ích cho yêu thú. Kết hợp với linh khí tinh thuần trong động phủ chân truyền hiện nay nuôi dưỡng, khiến Đại Lục có phần cường tráng vượt trội hơn đồng loại cũng là điều dễ hiểu.

Theo tiến trình phát dục bình thường của Thiết Đầu Ngạc, ít nhất cũng phải hơn mười năm nữa Đại Lục mới có thể bước vào hậu kỳ Luyện Khí, vẫn còn cách xa Tiểu Bạch hiện tại một đoạn dài.

Khó trách hiện giờ Tiểu Bạch đã chẳng còn thích chơi đùa cùng Đại Lục nữa, thậm chí do linh tính đã tăng cao, thỉnh thoảng khi từ xa nhìn Đại Lục nô đùa dưới nước, trong ánh mắt còn hiện lên một tia ánh nhìn chẳng khác gì đang nhìn kẻ ngốc.

Vương Vũ nghĩ tới đây, khẽ lắc đầu, rồi từ trong túi trữ vật lấy ra hơn mười khối thịt Thái Tuế đặt vào một góc trong phòng đá, sau đó mới rời khỏi thạch thất, khép kín cánh cửa đá dày nặng lại.

Một tuần trà sau, Vương Vũ đã có mặt tại một mật thất khác.

Bốn vách tường trong mật thất này được khắc dày đặc linh văn màu bạc nhạt, chính giữa đặt một chiếc đỉnh đồng ba chân cổ xưa.

Đỉnh này không tính là lớn, chỉ cao đến ngang hông Vương Vũ, toàn thân thô mộc, bề mặt ngoài còn khắc phù điêu hình ba chân Ô nha, phía dưới là một pháp trận đồ màu đỏ rực được vẽ ngay trên mặt đất.

Trên các kệ xung quanh thì bày biện từng chiếc hộp lớn nhỏ khác nhau, cùng với từng dãy bình sứ xếp ngay ngắn thành hàng.

Cả gian thạch thất đều tràn ngập khí tức của các loại linh thảo, lại pha lẫn hương thơm thanh khiết của linh đan, khiến người hít thở một hơi cũng thấy tinh thần sảng khoái.

Nơi đây chính là luyện đan thất tư nhân của Vương Vũ!

(Cuối chương này mong vị đạo hữu ấy "phi thăng" cõi vĩnh hằng được an yên, nếu có luân hồi kiếp sau, mong lão sẽ tiếp tục lại làm một phàm mê lão nhé ! )