Tin Tức Tố Của Giáo Thảo Có Độc

Chương 45



Chu Diễn mãi đến sau mới biết Tiêu Dịch đồng ý với nhà trường đi giúp đỡ một giáo sư, nghe nói đối phương là một giảng viên ưu tú, kinh nghiệm phong phú từ bên nước ngoài về, Tiêu Dịch phải đến phòng giáo vụ hỗ trợ sắp xếp tài liệu.

Cho nên mấy ngày nay ngoại trừ lúc lên lớp, cậu rất khó có thời gian riêng với Tiêu Dịch.

Bài giảng chính thức bắt đầu lúc 2 giờ chiều ngày thứ Sáu.

Nhà trường điều động một số lớp khối 10 và khối 11 đến tham gia nghe giảng, hầu hết học sinh cấp 3 đều khá háo hức với những sự kiện như thế, dù sao tạm thời thoát khỏi học hành nhàm chán cũng một chuyện đáng vui vẻ.

Nhưng lớp ưu tiên của Chu Diễn chắc chắn sẽ không nằm trong danh sách đó.

Giữa trưa hôm đó.

Chu Diễn nghe nói lớp Ba nằm trong danh sách được tham gia, đám Chu Kỳ ai nấy đều rất phấn khích vì không cần phải lên lớp buổi chiều, đến Trương Vĩ cũng đùa: "Chu Diễn, sao rồi? Ghen tỵ không? Bây giờ đã cảm thấy lớp ưu tiên không phải dành cho người bình thường chưa? Người khác đi học cậu đi học, người khác không đi cậu vẫn phải đi."

Chu Diễn ngồi xuống giường của Tiêu Dịch: "Cũng không tệ mấy."

Cậu dứt khoát cởi giày, xoay người nằm trên giường.

Mấy ngày nay Tiêu Dịch không có ngủ trưa ở đây, hơn nữa chăn của hắn dày hơn của Chu Diễn, cho nên hắn để cho cậu ngủ ở giường mình luôn.

Đám Chu Kỳ tự ngầm hiểu, nhưng vẫn cảm thấy hành động chọc mù mắt chó như này thật sự rất quá quắt.

Chu Diễn không có hứng thú với buổi thuyết giảng, không có Tiêu Dịch ở bên mấy ngày nay, cuối cùng cậu cũng lặng lẽ thích nghi với nhịp độ của lớp ưu tiên, bắt đầu dồn hết tâm huyết vào học tập giống như lúc quyết tâm phải lọt vào top 40 của khối.

Trong lúc cả đám tám chuyện, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Tiêu Dịch sải chân bước vào.

Triệu Húc: "Wow!"

Chu Kỳ: "Ôi... Vãi."

Trương Vĩ: "Đại thần Tiêu, cậu đi làm trợ lý hay là đi dự thảm đỏ vậy?"

Tiêu Dịch đưa mắt nhìn Chu Diễn ở trên giường, đưa tay đóng cửa lại nói: "Nhà trường bắt mặc."

Từ lúc Tiêu Dịch bước vào, Chu Diễn chỉ nhìn hắn không nói gì.

Thật ra phong cách ăn mặc của Tiêu Dịch xưa giờ vẫn luôn rất đẹp, cộng thêm dáng người chuẩn nên mặc gì cũng không thể xấu nổi, nhưng hiếm khi thấy hắn mặc đồ chỉnh tề như thế.

Áo sơ mi trắng được cài đến cúc thứ hai, tay áo hơi sắn lên, để lộ cánh tay săn chắc, quần tây ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, đến cả sợi tóc cũng được chăm chút tỉ mỉ. Trong mắt của Chu Diễn, cả người Tiêu Dịch lúc này toả ra hơi thở vừa cấm dục vừa quyến rũ.

Chu Diễn đột nhiên quay sang nói với Trương Vĩ: "Bây giờ tôi hối hận rồi."

Trương Vĩ: "Hả?"

Chu Diễn không trả lời cậu ta, quay đầu lại nhìn Tiêu Dịch.

Trong lòng cậu vừa ngứa ngáy vừa ghen ghét, chiều hôm nay sẽ tổ chức buổi thuyết giảng, không cần đoán cũng biết sẽ có bao nhiêu con mắt của nữ sinh dán lên người hắn.

Tiêu Dịch bước tới gần, Chu Diễn ngửa đầu lên hỏi hắn: "Không phải anh bảo trưa hôm nay không về đây à?"

"Anh cần về lấy đồ." Dứt lời, Tiêu Dịch bất ngờ rướn người về phía giường, Chu Diễn không kịp phòng bị, cả người cứng đờ, áo sơ mi của Tiêu Dịch sượt qua mặt cậu, làm cậu không cử động được.

Nhưng rất nhanh hắn đã tìm được món đồ mình cần ở đầu giường.

Đó là thẻ cộng tác viên để ra vào hội trường.

Tiêu Dịch cầm thẻ hươ hươ trước mặt Chu Diễn, khóe miệng hơi nhếch lên, rõ ràng đã nhận ra cậu vừa ngẩn người.

Tiêu Dịch không có nhiều thời gian ở lại, trước khi đi, hắn cầm thẻ cộng tác viên được làm bằng plastic vỗ nhẹ lên đỉ.nh đầu Chu Diễn: "Đừng có ngẩn ngơ ra đó nữa, đi ngủ đi, nếu không chiều nay em lại ngồi trong lớp gật gù."

Dứt lời, hắn liền rời đi, trước sau chỉ dừng lại đúng 3 phút, cuối cùng để lại Chu Diễn một mình đối diện với vẻ mặt ghét bỏ và ghen tỵ của đám Chu Kỳ.

Trong tiết học buổi chiều, Chu Diễn vô cùng lơ đễnh, trong đầu tưởng tượng hình ảnh Tiêu Dịch đứng trên bục đài diễn thuyết, cân nhắc đến chuyện nếu bây giờ mình rời đi thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Mặc dù trước đây cậu làm thường xuyên như cơm bữa, nhưng dưới tay cô Bàng, ít nhiều cậu vẫn cảm thấy e dè.

Bây giờ là tiết Hoá, cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu vô cùng. Trong lúc Chu Diễn đang tính mức độ khả thi của phi vụ lần này, ngoài hành lang vang lên tiếng giày cao gót quen thuộc.

Là của Bàng Thái Sư.

Mọi người trong lớp vô thức ngồi thẳng lưng lên, còn Chu Diễn chỉ nghĩ hôm nay bước chân của giáo viên chủ nhiệm lớp mình dường như nhanh hơn bình thường. Đúng như dự đoán, gương mặt của cô Bàng nhanh chóng xuất hiện trước cửa lớp.

Giáo viên nữ dạy Hoá họ Tạ, cô ấy ngừng giảng nhìn ra ngoài cửa, bất ngờ nói: "Cô Bàng, có chuyện gì sao?"

Bàng Thái Sư nhìn về phía Chu Diễn.

Ánh mắt của cô làm cả người Chu Diễn không hiểu sao cảm thấy bất an.

Phi vụ cúp học đã thất bại trước khi kịp diễn ra, Chu Diễn có dự cảm xấu, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra mình đã làm chuyện gì.

Chẳng lẽ chuyện mình hẹn hò với Tiêu Dịch đã đến tai cô rồi sao?

Bàng Thái Sư đẩy kính, nói: "Xin lỗi nhé cô Tạ, tôi muốn tìm bạn Chu Diễn."

Sau đó cô quay sang Chu Diễn: "Chu Diễn, em ra đây một chút."

Chu Diễn kinh ngạc, đặt bút xuống đứng lên.

Hơn ba mươi học sinh trong lớp đều hướng mắt nhìn về phía Chu Diễn. Thật ra trong khoảng thời gian này, sự hiện diện của cậu trong lớp vẫn luôn rất đặc biệt. Thứ nhất, cậu lúc nào cũng đi cùng với Tiêu Dịch. Thứ hai, rất nhiều người muốn xem thử người có thể lội ngược dòng một cách ngoạn mục trong lời đồn trông như thế nào.

Muốn tiếp cận cậu, nhưng lại ngại có Tiêu Dịch ở bên cạnh.

Chu Diễn đứng ngoài hành lang, nhìn Bàng Thái Sư im lặng không nói gì, trả điện thoại về cho cậu. Chu Diễn nghi hoặc nhận lấy, nghe cô nói: "Chu Diễn, hiện tại cô có một chuyện cần thông báo với em. Em đừng nóng vội quá nhé."

Chu Diễn: "..."

Cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt, cậu nhìn chằm chằm Bàng Thái Sư, nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh nói: "Cô nói đi ạ."

"Ba em... gặp chuyện rồi."

Đầu Chu Diễn nổ uỳnh một tiếng, gương mặt lập tức trắng bệch, cô Bàng thấy vậy vội nói: "Em đừng lo, hiện tại ông ấy đang ở trong bệnh viện, vẫn chưa có kết quả cuối cùng."

Đầu Chu Diễn hiện giờ giống như cỗ máy bị gỉ sét, mỗi chuyển động cần tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Ban đầu cậu cảm thấy rất vô lý, cơ thể Chu Triều Dương trước giờ vẫn luôn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại ngã ra như thế?

Cậu khàn giọng hỏi cô Bàng: "Ba em... bị sao vậy ạ?"

"Hình như là bị chảy máu não." Ánh mắt của Bàng Thái Sư hiện lên vẻ không nỡ.

Lần đầu tiên Chu Diễn thấy cô Bàng nhìn cậu với ánh mắt nhân từ như vậy, giống như hiện tại cậu là đứa trẻ đi trên dây xiếc trên vách núi, cô nói chuyện với cậu vô cùng thận trọng.

Chu Diễn nhìn giáo viên chủ nhiệm lớp, hơi nhếch miệng nói: "Cô đừng lo, em không sao."

Trên đường đi đến bệnh viện, Chu Diễn tưởng tượng đến vô số kết quả, không ngoại trừ cái tệ nhất, sau đó bỗng nhiên cậu nhớ tới lần trước ông tới nhà Tiêu Dịch gặp mình, muốn đưa mình về nhà.

Nhớ lại bóng lưng của ông khi rời đi, trong lòng Chu Diễn run rẩy.

Cô Bàng đích thân lái xe chở cậu đi. Nửa tiếng sau, Chu Diễn gặp tài xế Lão Mã và dì giúp việc đứng trước phòng phẫu thuật, ngoài ra còn có mấy đối tác của công ty Chu Triều Dương.

Dì giúp việc vừa nhìn thấy cậu thì vành mắt lập tức đỏ lên, bước tới kéo tay cậu.

Chu Diễn hỏi: "Ba cháu sao rồi ạ?"

"Nghe bác sĩ bảo tình hình không ổn lắm." Người phát hiện Chu Triều Dương ngất xỉu trong thư phòng chính là Lão Mã. Chu Triều Dương dặn 3 giờ chiều cần dùng xe, nhưng mãi vẫn không thấy xuống nên Lão Mã đi lên tìm. Khi thấy Chu Triều Dương gục xuống, ông lập tức gọi 120, đưa ông bố già nhà cậu vào bệnh viện với dì giúp việc.

Chu Diễn cảm thấy rất bất thường, cậu nhìn xung quanh một vòng, nhíu mày hỏi: "Bạch Liễu Hân với con trai bà ta đâu?"

Từ lúc đến đây, cậu cảm giác như thiếu cái gì đó.

Vào khoảng thời gian đó, trong nhà vốn không nên chỉ có một mình Chu Triều Dương, mà không có lý nào cậu đã nhận được tin, mẹ con Bạch Liễu Hân lại chậm chạp không có mặt ở đây.

"Là tại bọn chú quá bất cẩn." Một người đàn ông trung niên đã làm việc cho Chu Triều Dương nhiều năm đột nhiên lên tiếng, sau đó quay sang nhìn Chu Diễn: "Thật ra mãi đến năm ngoái bọn chú mới phát hiện tình hình tài chính của công ty có vấn đề. Ông chủ có chuẩn bị một loạt biện pháp phòng ngừa, nhưng lần này vẫn để kẻ thù tìm được sơ hở."

Thư Hàng đã bí mật chuyển tài sản của công ty ra nước ngoài thông qua công ty khác nào đó.

Chu Triều Dương phải ra nước ngoài hôm giao thừa chính là vì vụ này.

Ban đầu cậu còn tưởng với tính cách của Thư Hàng, chắc chắn anh ta sẽ không chó cùng rứt giậu, cắt luôn đường lui của chính mình, không ngờ thằng điên này đang nằm viện nhưng gan to muốn chọc thủng trời, hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, phối hợp với mẹ mình cuỗm tiền bỏ trốn.

Trong ấn tượng của Chu Diễn, Chu Triều Dương không phải là người dễ bị đả kích như thế, hơn nữa ông vốn có đề phòng Thư Hàng.

Những đối tác đứng bên cạnh nói với Chu Diễn: "Lúc ông chủ ở nước ngoài có gặp tai nạn xe, bị tổn thương ở bên trong. Hiện tại công ty đang có biến, biết bao chuyện đang chờ ông ấy xử lý, cơ thể ấy sao có thể chịu nổi?"

Gương mặt Chu Diễn lập tức tái mét.

Bảo sao hôm đó cậu gặp ba mình, sắc mặt ông lại xấu đến vậy, trông già đi rất nhiều.

Lúc ấy Chu Diễn không nghĩ quá nhiều, cậu chỉ cho rằng Thư Hàng dám ra tay với mình thì chắc chắn không chỉ đơn giản là gây chút phiền phức nhỏ cho Chu Triều Dương.

Vụ tai nạn xe kia nhất định không phải ngẫu nhiên.

Điều Chu Diễn thực sự canh cánh trong lòng là Chu Triều Dương chưa từng tiết lộ với cậu dù chỉ một chút. Hôm đó cậu còn giận dỗi, nói đồ ông bố già không thèm nói lý. Đến bây giờ cậu mới nhận ra, nếu không có "ông bố già không thèm nói lý" ấy, làm gì có chuyện cậu có thể làm một thiếu niên kiêu ngạo vô tư, không sợ trời không sợ đất như thế.

Trước kia Chu Diễn có một đoạn thời gian cực kỳ hận Chu Triều Dương, nhất là khi ông mới cưới Bạch Liễu Hân về, mối quan hệ cha con như muốn đóng băng tới nơi.

Nhưng con người đôi khi là thế, đến lúc đối diện với sống chết, thứ cậu nhớ đến chỉ có những điều tốt đẹp về người đó.

Người đó là ba cậu, là người thân ruột thịt duy nhất cậu còn lại trên đời này.

Đầu Chu Diễn chưa từng hỗn loạn như bây giờ, người ta thường nói người ba như cây đại thụ, lặng lẽ che mưa chắn gió cho con. Trước đây Chu Diễn gần như chẳng cảm nhận được gì, nhưng ngay khi cây đại thụ này đổ ập xuống, cậu mới nhận ra xung quanh mình rất lạnh.

Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, mấy bác sĩ và y tá vội chạy ra chạy vào.

Dòng chữ màu đỏ "Đang phẫu thuật" nhấp nháy.

Xung quanh rất ồn ào, có người giữ bác sĩ lại hỏi tình hình thế nào rồi, nhưng Chu Diễn chỉ nghe được vài chữ như "Tim ngừng đập rồi", "Phải ép tim", "Cấp cứu".

Ánh đèn ngoài hành lang cực kỳ chướng mắt, chiếu vào mắt Chu Diễn làm cậu không nhịn được nhắm mắt lại.

Tất cả âm thanh xung quanh giống như cách một màng nước, ù ù bên tai. Chu Diễn bỗng nhiên nhớ đến mùa hè cậu bị đuổi ra khỏi nhà và gặp được Tiêu Dịch, cảm giác vừa lơ lửng vừa lạc lõng, giống như làm cách nào cũng không đứng vững được.

Ai có thể ngờ rễ vẫn chưa cắm vững, đã sắp bị nhổ bỏ.