Chu Diễn im lặng ôm gối tựa ở bên phải, vùi cả mặt vào đó. Tiêu Dịch thấy thế thì bật cười, sau đó lấy cái gối ra, nói: "Được rồi, bôi thuốc trước đã."
Chu Diễn buông tay, ngoan ngoãn cởi áo ra.
Những vết bầm tím nằm rải rác trên làn da trắng sữa, Tiêu Dịch dùng ngón trỏ xoa vết bầm lớn bằng móng tay cái trên vai cậu. Chu Diễn hít một hơi sâu, kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn: "Cậu làm gì đấy!"
"Sao bây giờ lại yếu ớt thế?" Tiêu Dịch nhân lúc cậu không chú ý, đổ một ít rượu thuốc ra tay rồi áp lên vết bầm lớn nhất trên bụng cậu. Chu Diễn kêu á một tiếng, nghe Tiêu Dịch trách móc: "Cậu cũng biết kêu đau với tôi à? Sao mỗi lần đánh nhau với người khác tôi thấy cậu chiến lắm mà?"
Chu Diễn bị Tiêu Dịch xoa bóp mạnh quá nên rúc vào lòng hắn trốn.
Nhưng cậu vẫn cứng miệng đáp: "Tôi không có kêu đau."
Sau đó lại không kìm được mắng chửi tên đầu sỏ: "Nếu không phải tại thằng khốn Thư Hàng chơi bẩn thì sao tôi có thể rơi vào tay hắn được? Má nó, về sau gặp hắn lần nào tôi sẽ đánh lần ấy. Á! Đau!"
Tiêu Dịch ôm cậu, nghiêng người cậu qua một bên, nói: "Thế này mà bảo không có kêu đau?"
Bởi vị bị cảm giác đau đớn kí.ch th.ích, đôi mắt Chu Diễn lập tức ngấn nước, cậu khịt mũi dụi đầu vào ngực Tiêu Dịch, vô cùng đáng thương nói: "Đau thật mà, con mẹ nó cậu nhẹ chút đi."
Bàn tay đang đặt lên bụng cậu của Tiêu Dịch hơi khựng lại, lòng bàn tay hắn rất ấm. Vòng eo của người trong lòng hắn vô cùng thon gọn và mịn màng, chỉ là bây giờ đang có một vết bầm lớn bằng bàn tay ứ đọng ở phần vị trí dưới dạ dày.
Động tác của Tiêu Dịch nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn giữ lực vừa đủ, hắn nói: "Muốn tan máu bầm nhanh thì phải dùng lực xoa bóp, cố nhịn đi."
Chu Diễn cúi đầu bỏ cuộc: "Vậy hả? Thế cậu làm mạnh hơn đi."
Tiêu Dịch nhìn cái xoáy trên đầu cậu, nghĩ thầm tiểu thiếu gia đúng là toàn nói những câu khiến người ta hiểu lầm.
Tuy trong lòng bất lực, nhưng hắn vẫn cố làm nhẹ hơn.
Tốn 20 phút mới xử lý xong vết thương trên người cậu, Tiêu Dịch chỉnh nhiệt độ của toàn bộ điều hòa trong phòng cao hơn bình thường để chắc chắn cậu không bị cảm lạnh.
Đêm đã khuya, Chu Diễn có một bộ đồ ngủ được để ở trong phòng ngủ cho khách, nhưng hiện tại Yến Hoài Dương đã chiếm căn phòng đó, cậu không thể đi vào lấy được.
Chu Diễn đứng trước cửa phòng Tiêu Dịch, hỏi: "Vậy là tối nay cậu ngủ với tôi hả?"
"Chứ sao nữa?" Tiêu Dịch giũ chăn ra, nhíu mày: "Hay là cậu muốn ngủ một mình ở sô pha?"
"Tôi là người bệnh mà, cậu có lương tâm không?"
Tiêu Dịch không trả lời cậu, mở ngăn tủ lấy một bộ quần áo quăng cho cậu: "Mặc đồ của tôi đi."
Chu Diễn nhận lấy: "Ừ."
Gần nửa đêm, khi đồng hồ chỉ đúng 11 giờ 56 phút, cuối cùng hai người cũng đắp chăn nằm đàng hoàng trên giường.
Bởi vì đùi bị thương, Chu Diễn không dám lật qua lật lại như trước kia. Cậu mở to mắt nhìn trần nhà, cảm thấy giờ phút này có thể nằm chung một giường với Tiêu Dịch đúng là kỳ diệu.
Bên Chu Triều Dương đã xác định vẫn an toàn.
Nhưng Chu Diễn không nói với ông bây giờ mình không có ở nhà, cũng như đề cập tới chuyện của cậu và Thư Hàng.
Càng khỏi bàn chuyện Thư Hàng đã bị phế một tay.
Về phần Thư Hàng phải tìm lý do gì, đương nhiên không nằm trong phạm vi quan tâm của Chu Diễn. Ít nhất cậu dám cam đoan, thằng điên đó sẽ không ngu đến mức thừa nhận nguyên nhân tay anh ta bị phế có liên quan đến cậu.
"Không ngủ được à?" Giọng Tiêu Dịch bên cạnh truyền đến tai cậu.
Chu Diễn nghiêng đầu nói: "Ừm, tôi đã nằm ngủ nướng nguyên ngày hôm nay rồi, bây giờ mà ngủ được nữa mới là chuyện lạ."
"Lại đây." Tiêu Dịch đột nhiên nói.
Chu Diễn khó hiểu: "Hả?"
Trong bóng tối, Tiêu Dịch bất ngờ vươn tay nắm gáy Chu Diễn, kéo cả người cậu lại gần hắn, gần đến nỗi cả hai có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Chu Diễn hồi hộp nói: "Làm gì thế?"
"Thả lỏng nào." Tiêu Dịch vuốt tóc cậu.
Một mùi hương gỗ thông dịu nhẹ dần lan tỏa khắp xung quanh, bao trùm lấy người Chu Diễn. Cậu biết Tiêu Dịch đang dùng tin tức tố trấn an mình, mùi hương quen thuộc đó quả thật mang lại cho Chu Diễn cảm giác thư giãn chưa từng có.
Cậu chợt cảm thấy cả người nhẹ bẫng.
Thế nhưng đầu óc cậu vẫn khá tỉnh táo, chẳng mấy chốc đã nhớ ra một điều quan trong, Chu Diễn ngẩng phắt đầu lên, không ngờ đụng phải cằm Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch khẽ rên đau.
Chu Diễn vội đưa tay xoa cằm hắn: "Không cố ý, không cố ý."
Tuy nói xin lỗi, nhưng giọng cậu lại vô cùng hưng phấn. Chu Diễn xoay người ghé lại gần Tiêu Dịch, cười nói: "Kết quả cuối kỳ đã có rồi!"
Tiêu Dịch cũng cười nói: "Thì sao?"
"Tôi đứng hạng 39 cả khối đấy."
Đôi mắt cậu sáng rực trong màn đêm, khiến Tiêu Dịch không nhịn được đưa tay lên vuốt, hắn khen: "Không tồi."
Chu Diễn sửng sốt: "Chỉ vậy thôi à?"
Đúng lúc Chu Diễn thất vọng nói, một câu "Chúc mừng năm mới" vang lên bên tai cậu, ngay sau đó là một xúc cảm mềm mại truyền đến từ trán. Đến khi Chu Diễn ý thức được chuyện gì đang xảy ra, tay chân cậu đã cứng đơ, không biết nên đặt chỗ nào.
Bên ngoài cửa sổ, pháo hoa được liên tục đốt bay lên, trên không trung nổ thành những màu sắc rực rỡ.
Vào đúng thời khắc giao thừa.
Tiêu Dịch lần lượt hôn lên trán, chóp mũi, sau đó là môi cậu.
Tiêu Dịch vốn không phải là người giỏi thể hiện sự dịu dàng. Những lần trước lúc Chu Diễn ph.át tì.nh, hắn đều cố giữ gáy cậu ở một khoảng cách cố định, để cậu đừng gặm lung tung khắp nơi như một chú cún con.
Nhưng hiện tại hắn lại vô cùng ôn nhu.
Tiêu Dịch khẽ hôn chụt lên môi Chu Diễn hai cái, sau đó hơi lùi lại, áp trán mình vào trán cậu.
Chu Diễn vẫn chưa kịp hoàn hồn, cậu lắp bắp: "Cậu... cậu vừa hôn tôi à?"
Tiêu Dịch bật cười: "Chứ sao? Cũng đâu phải lần đầu tiên, lần trước không biết là ai đã cắn rách môi tôi, mất một tuần trời mới khỏi, sau đó còn không chịu thừa nhận, nhớ không?"
Chu Diễn có chứng mất trí nhớ có chọn lọc với những chuyện cậu thấy mất mặt.
Cậu giả ngu lẩm bẩm: "Không nhớ."
"Không sao, chúng ta có thể từ từ nhớ lại."
Hơi thở của hắn phả vào môi Chu Diễn, khiến đầu ngón chân cậu theo phản xạ có điều kiện co rụt lại. Chu Diễn không nhịn được chống tay lên ngực Tiêu Dịch, nói lảng sang chuyện khác: "Vậy... Mối quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?"
Tiêu Dịch nhướng mày: "Cậu nghĩ là gì?"
Chu Diễn đoán: "Bạn trai?"
"Ừm?"
Chu Diễn tự động coi đó là từ chối, nói: "Tôi đã thắng cược rồi, yêu cầu cậu phải đáp ứng một nguyện vọng của tôi vô điều kiện bây giờ còn tính đúng không?"
"Đương nhiên." Tiêu Dịch gối tay sau đầu, nhìn cậu nói: "Nói đi, nguyện vọng của cậu là gì?"
"Chính là cái vừa rồi!" Chu Diễn nói thêm: "Không cho phép chơi xấu!"
Tiêu Dịch nhíu mày, đầu ngón tay cái lướt dọc sườn mặt Chu Diễn, xuống tới cằm cậu, dụ dỗ: "Nếu bây giờ cậu có cách nhớ lại chuyện trước đó, tôi sẽ cân nhắc."
Đầu óc Chu Diễn như muốn bùng nổ, lỗ tai cậu phiếm hồng, cậu xích cổ lại gần, hôn lên môi Tiêu Dịch.
Chu Diễn vốn không có kinh nghiệm gì, lần trước là mượn rượu cắn rách môi hắn. Hiện tại tinh thần tỉnh táo, cậu cũng chỉ biết "mổ" môi Tiêu Dịch một cách loạn xạ.
Tiêu Dịch không phản ứng gì, đến khi Chu Diễn đưa lưỡi ra li.ếm môi dưới của hắn, Tiêu Dịch mới giống như không kìm được lùi lại.
Ban đầu Chu Diễn khá miễn cưỡng, nhưng khi đối diện với đôi mắt sâu mực của Tiêu Dịch, cậu thất vọng nói: "Tôi không làm được."
Tiêu Dịch xích lại gần cậu, chậm rãi nói: "Không sao, anh dạy em."
Ngay lập tức hắn không cho Chu Diễn phản kháng mà nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, đặt lên trên đỉnh đầu. Tiêu Dịch một lần nữa cúi đầu xuống hôn cậu, hai hơi thở hòa vào nhau, ban đầu hắn từ từ cạy mở hàm răng cậu ra, sau đó chạm vào vòm miệng cậu, càng hôn càng sâu.
Chu Diễn khó thở, cố chống cự hai lần, nhưng lại càng bị áp chế mạnh hơn.
Cậu mơ hồ nghĩ, cái tên mất nết này, rõ ràng cố ý trêu đùa cậu! — Sáng hôm sau, Chu Diễn tỉnh dậy với đôi môi hơi sưng. Hiện tại đã qua năm mới, Tiêu Dịch không có ở bên, Chu Diễn trở mình, nhớ lại chuyện tối hôm qua, trong lòng cảm thấy khá vi diệu.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, cái tên "Tiêu Dịch" đã mang một ý nghĩa khác đối với cậu.
Bạn trai.
Là thân phận có một không hai, cực kỳ đặc biệt.
Đúng lúc này, có một người mở cửa đi vào, Tiêu Dịch trong bộ trang phục thường ngày gọn gàng, thoải mái đứng trước cửa phòng, Chu Diễn ngơ ngác nhìn hắn giống như ngày xưa, bất ngờ bước vào cuộc sống của hắn không hề báo trước.
Hiện tại tiểu thiếu gia ngây thơ với đầu tóc bù xù, chống nửa người dậy, nhìn bạn trai đứng trước cửa nở nụ cười mà cậu nghĩ là tỏa nắng nhưng thực chất lại rất ngố: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Tiêu Dịch đóng cửa lại đi vào, vô cùng tự nhiên lật chăn cậu ra, nhìn vết thương hỏi: "Hôm qua ngủ thế nào?"
Chu Diễn ngáp: "Tốt lắm."
Chu Diễn thấy hắn đang nhìn cổ mình nên đưa hai tay ra, giả vờ nhíu mày nói: "Thật ra không tốt lắm, cả người em chỗ nào cũng nhức, anh ôm em đi."
Tiêu Dịch nghe vậy thì dừng lại nhìn cậu.
Chu Diễn bị hắn nhìn thì cảm thấy không tự nhiên, cậu hỏi: "Anh làm gì mà nhìn em chằm chằm thế?"
"Không có gì." Tiêu Dịch đặt quần áo cậu xuống, sau đó nắm lấy tay Chu Diễn, nhẹ nhàng ôm cậu, vô cùng ân cần đáp: "Chỉ là bộ dạng này của em khiến anh hiểu lầm tối qua mình làm quá trớn, mặc dù tối qua giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, nhưng ôm em xuống giường thì anh vẫn sẵn lòng."
Chu Diễn chợt cảm giác lưỡi mình bắt đầu nhức.
Đúng là con mẹ nó chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Đây là một năm đặc biệt nhất trong cuộc đời Chu Diễn.
Không có đám họ hàng phiền phức đến hỏi thăm, không có những cuộc cãi vã trên bàn ăn, những ngày dưỡng thương trôi qua thật bình yên. Khuyết điểm duy nhất chính là cậu nhỏ của Tiêu Dịch như bóng đèn cỡ lớn biết đi, mà bản thân Yến Hoài Dương có vẻ khá thích hình tượng này, cho nên thỉnh thoảng lại xuất hiện làm phiền hai người.
Cảnh tượng thường thấy nhất chính là Chu Diễn thường ôm Tiêu Dịch hôn loạn xạ chẳng vì lý do gì, bình thường Tiêu Dịch sẽ nhẫn nhịn để cho cậu làm, đôi khi không chịu nổi sự nghịch ngợm của cậu nữa thì sẽ nói: "Cửa không khóa."
Thiếu gia Chu lúc ấy chắc chắn sẽ nhanh như cắt bò từ đầu giường bên này sang bên kia.
Đến lúc nhận ra thì cậu sẽ tức giận hét: "Tiên sư cha nhà anh Tiêu Dịch! Lại lừa em."
Tiêu Dịch bất lực bật cười, không lừa em thì em nghĩ mình có sức nhảy nhót như thế trước mặt anh à?
Sắp khai giảng rồi, vất vả lắm mới nuôi được tốt như bây giờ.
Cho dù người nào đó cứ dại dột dâng lên trước mặt mình, hắn cũng không thể tuỳ tiện muốn làm gì thì làm được.
Nếu như trước đó cuộc sống Tiêu Dịch chỉ là một vùng hoang mạc không thấy điểm cuối, nếu như hắn đã vượt qua những năm tháng trưởng thành khắc nghiệt và tàn nhẫn mà nhiều người chưa từng trải qua, vậy thì hiện tại cậu thiếu niên hắn yêu đã tiến vào nơi gần trái tim hắn nhất.
Hắn sẽ che chở cậu khỏi mọi ưu phiền, sợ tách cậu ra một chút cũng đau đớn khôn nguôi.