Tôi hiểu thằng bé đã quá được nuông chiều bởi người lớn, mỗi khi không vừa ý liền giận dỗi, bày ra bộ mặt khó chịu, chờ người khác dỗ dành hết lời mới chịu nguôi ngoai.
Tôi thở dài trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh:
"Những việc mẹ từng làm cho con, người khác cũng có thể làm. Nếu mẹ không về nhà, con vẫn có thể đến tìm mẹ mà."
Nhưng Bùi Tử Ngang lại bướng bỉnh đáp:
"Nếu mẹ không về nhà, vậy thì con sẽ không cần mẹ nữa."
Tôi sững người, nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mặt mà không biết nên nói gì thêm.
Bùi Tử Ngang cúi đầu xuống, dùng mũi chân đá qua đá lại trên sàn.
Ánh mắt thằng bé thoáng nhìn xuống đôi chân dưới chiếc váy dài của tôi, rồi đột ngột nói:
"Thật ra mẹ trông giống con vịt con hơn. Con thấy dì Vị Lộ mới là công chúa thật sự."
Tôi sững sờ.
Ngay khoảnh khắc đó, n.g.ự.c tôi như bị kim đ.â.m mạnh, đau đến mức hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Bùi Chí và Vị Lộ bước vào.
Bùi Tử Ngang lập tức đứng dậy, chạy vụt qua tôi, lao vào lòng Vị Lộ.
Bọn họ trông mới thật sự giống một gia đình ba người, còn tôi lại giống như mụ phù thủy xấu xa chuyên bắt nạt trẻ con.
Tôi ngồi yên, không nhúc nhích.
Vị Lộ liếc nhìn tôi một cái, sau đó dẫn theo Bùi Tử Ngang rời khỏi tiệm bánh.
Lúc này, trong tiệm không còn khách, chủ tiềm thì đang bận rộn phía sau.
Bùi Chí bước tới trước mặt tôi:
"Em đã nói gì với thằng bé?"
Thấy tôi không trả lời, anh ta dịu giọng hơn đôi chút:
"Lúc trên đường tới đây, thằng bé còn rất vui vẻ."
Tôi kéo khóe miệng, cười gượng:
"Vậy sao? Thật xin lỗi, đã làm nó không vui rồi."
Bùi Chí nhíu mày:
"Nó còn nhỏ, có gì thì bao dung cho nó một chút, đừng nổi giận với thằng bé."