Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án

Chương 90



“Cô ta đang nói cái quỷ gì vậy?!”

Lý Sùng Dương siết chặt chiếc cốc giấy đến bẹp dúm trong tay, nước ấm văng tung toé lên cả người, tạt sang cả đồng phục của Du Thất Nhân bên cạnh.

 

Du Thất Nhân liếc cậu một cái, phủi những giọt nước vương trên áo cảnh phục, lần này hiếm hoi không mắng cậu ta.

 

Lý Sùng Dương nghiến răng:

“Kẻ g.i.ế.c người lấy đâu ra tư cách khinh thường người khác là kiến! Vì danh tiếng mà thiêu sống một người còn đang hít thở, có khác gì ác quỷ?!”

 

Phó Dịch Vinh cũng cảm thấy nghẹn ứ nơi ngực. Mỗi lần nhìn thấy loại tội phạm m.á.u lạnh mà vẫn không biết ăn năn, anh đều muốn xông lên cho một trận.

 

Ai trên đời này chẳng đang cố sống cho ra hồn? Dù là người lang thang ăn xin bên đường, họ cũng đang cố bám víu vào sự sống bằng chính bàn tay của mình. Mạng người không phân sang hèn, chẳng ai có tư cách tước đoạt mạng sống của người khác chỉ vì mục đích cá nhân.

 

Huống hồ Tiểu Quả, dù lớn lên ở cô nhi viện, nhưng cô chưa bao giờ than trách số phận. Cô cùng viện trưởng và các anh chị em nơi đó luôn tích cực sống từng ngày, trong tim vẫn giữ một giấc mơ…

 

Cô không phải kiểu người dùng hoàn cảnh để lấy lòng người khác. Nếu không phải nhờ Tống Nghi Chi giúp đỡ cô nhi viện, còn chủ động muốn đưa Tiểu Quả về dạy dỗ và đào tạo, thì Tiểu Quả cũng sẽ chẳng bao giờ đến Tống gia và càng không bỏ mạng oan uổng như vậy.

 

Nhưng… có thể tránh sao? Làm sao tránh được?

Cả cô nhi viện đều tin tưởng Tống Nghi Chi. Không ai ngờ được người chị gái đó lại có thể ra tay độc ác đến mức g.i.ế.c người. Suy cho cùng, tất cả là vì lòng đố kỵ mù quáng của Tống Mỹ Hàm đẩy mọi thứ đến bước không lối về.

 

Chứng cứ đã đầy đủ, lại nghe chính miệng Tống Mỹ Hàm thừa nhận tội trạng, trong phòng thẩm vấn, Lục Thính An và Cố Ứng Châu không định hỏi gì thêm. Hai người đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi.

 

“Đợi đã!”

 

Giọng Tống Mỹ Hàm đột ngột vang lên phía sau lưng.

“Các người… đến giờ vẫn chưa tìm ra kẻ thật sự g.i.ế.c Tống Nghi Chi sao?”

 

Lục Thính An khựng bước, quay đầu:

“Cô quan tâm?”

 

Tống Mỹ Hàm nhíu mày, không thoải mái trả lời.

 

Cô phải thừa nhận, nhiều năm qua trong lòng mình có rất nhiều khúc mắc. Vì sao cha mẹ lại sinh thêm một đứa em gái giống mình như đúc? Vì sao mọi thứ từng thuộc về cô dần bị nó cướp đi? Giết Tiểu Quả cũng được, g.i.ế.c Tống Nghi Chi cũng vậy với cô mà nói, đâu còn gì khác biệt.

 

Dù vậy, cô vẫn không thật sự ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Tống Nghi Chi.

Cô nhớ rất rõ, khi còn nhỏ, trước tám tuổi Tống Nghi Chi không hề đáng ghét. Ngược lại, nó rất bám chị, đi đâu cũng “chị dài, chị ngắn”, đến ngủ cũng phải rúc bên cạnh.

 

Nhiêu đó năm, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào sao? Nếu không, sao cô lại dốc công sức tìm người c.h.ế.t thay cho nó?

 

Chỉ là cô không ngờ, cuối cùng Tống Nghi Chi vẫn chết, hơn nữa là một cái c.h.ế.t còn thê thảm hơn cả Tiểu Quả năm đó.

 

Lục Thính An và Cố Ứng Châu cuối cùng vẫn không nói gì về nghi phạm thực sự.

 

Trước khi họ rời đi, Tống Mỹ Hàm yếu ớt nói thêm:

“Nghi Chi từng có bạn trai. Sau vụ cháy năm năm trước, trong nhà cũng gần như mặc kệ nó, thời gian nó ở ngoài còn nhiều hơn ở nhà. Khi đó chúng tôi gần như đoạn tuyệt, nên tôi cũng không hỏi han gì thêm…”

 

Tấm lệnh truy nã được đưa đến nhà Đàm Xương Ninh vào lúc chạng vạng.

Nhà hắn nằm giữa lưng chừng núi, mấy cây số xung quanh không có lấy một khu dân cư. Cảnh vật hẻo lánh, vắng vẻ như thể tách biệt với thế giới.

 

Trời trong rừng tối rất nhanh, dù mặt trời vẫn chưa hoàn toàn khuất núi, bóng cây đã phủ đen kín mặt đất.

Cách cả trăm mét mới có một cây đèn đường, mà ánh sáng còn chưa kịp bật lên. Cả đội chỉ còn biết dựa vào đèn xe cảnh sát để nhìn đường, đề phòng có người hoặc vật thể nào bất ngờ xuất hiện.

 

Ngồi trong xe, Hồ Trấn nhìn qua cửa kính, ngắm cảnh cây cối phản chiếu mờ ảo, vừa rùng mình vừa lẩm bẩm:

“Nơi này âm u rợn người, nhìn thế nào cũng giống chỗ mà tội phạm g.i.ế.c người sẽ trốn.”

 

Phó Dịch Vinh đáp lại:

“Cũng là nơi Tống Nghi Chi từng sống. Khó trách bao nhiêu năm không ai tìm được tung tích, ẩn mình trong núi sâu rừng rậm, khác gì quy ẩn giang hồ?”

Ánh mắt anh lơ đãng nhìn sang bên ngoài, rồi bất chợt kêu khẽ một tiếng:

“Má nó… còn có cả mồ hoang!”

 

Du Thất Nhân bực mình, giơ tay gõ cho Phó Dịch Vinh một cái vào trán:

“Làm như gặp quỷ không bằng, dọa mấy thứ tà linh tỉnh dậy thì ai chịu trách nhiệm hả?”

 

Phó Dịch Vinh: “…”

Không dám nói thêm gì.

 

Cánh cửa lớn biệt thự nhà Đàm Xương Ninh khép hờ. Đội cảnh sát bước đến, cẩn trọng đẩy cửa tiến vào và lập tức đối diện với bốn con mắt đen nhánh lạnh lùng.

 

Đi đầu là Hồ Trấn và Lý Sùng Dương, cả hai lập tức hít mạnh một hơi, chân gần như cứng đờ tại chỗ.

 

Hai con ch.ó Tây Tạng đen sì to lớn đang đứng chắn giữa phòng khách. Đầu chúng to như đầu sư tử, lông dài tung bay theo gió. Bốn chân rắn chắc to như cột trụ, dáng người cao lớn đến mức còn vượt cả đàn ông trưởng thành.

Phát hiện người lạ đột nhập, chúng khua xích sắt, gầm gừ đe dọa, tiếng trầm như dội từ hang sâu vọng ra.

 

Hồ Trấn và Lý Sùng Dương lập tức giơ s.ú.n.g cảnh giác, cho đến khi trong nhà vang lên tiếng cửa mở Đàm Xương Ninh xuất hiện.

 

Hắn không ngờ trong sân lại có nhiều người như vậy, sững lại một lúc. Nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp phản ứng, Cố Ứng Châu đã lao đến, nhanh chóng bẻ chéo tay hắn ra sau, khóa chặt lại. Mảnh thịt tươi trên tay Đàm Xương Ninh còn chưa kịp rửa sạch đã rơi xuống đất, bốc mùi tanh nồng.

 

“Các người làm cái gì đấy?!”

Bị ấn xuống đất, Đàm Xương Ninh cố ngẩng đầu lên, hoảng loạn hét:

“Là cảnh sát thì có thể tùy tiện xông vào nhà dân chắc?!”

 

Phó Dịch Vinh bước tới, gần như dí lệnh bắt vào sát mặt hắn:

“Nhìn cho rõ. Chúng tôi đang làm việc theo pháp luật.”

Rồi quay lại hô lớn với đồng đội:

“Lục soát toàn bộ! Vân tay, tóc, m.á.u bất kỳ thứ gì có liên quan đến Tống Nghi Chi, không được bỏ sót!”

 

“Rõ!”

Cả đội lập tức hành động, như đàn ong tràn vào biệt thự.

 

Lý Sùng Dương chưa vội vào nhà. Cậu nhìn chằm chằm hai con ngao Tây Tạng vẫn đang gầm gừ, bỗng chỉ vào một con hét lên:

“Sếp Cố! Là nó! Là cái thẻ bạc!”

 

Cố Ứng Châu không trả lời, chỉ ấn tay Đàm Xương Ninh mạnh hơn nữa.

“Công viên Lâm Gian cách đây gần 40km. Thẻ chó của nhà anh rơi ở đó, giải thích thế nào?”

 

Sắc mặt Đàm Xương Ninh lập tức tái đi, giọng khô khốc:

“Tôi không biết anh đang nói gì.”

 

Đầu óc hắn rối tung. Với hệ thống giám sát hiện tại ở Cảng Thành, cảnh sát không thể lần ra hắn mới đúng. Hắn và Tống Nghi Chi vẫn luôn giấu kín chuyện yêu đương, đến cả Tống Mỹ Hàm cũng không biết gì.

Tống Nghi Chi biến mất khỏi công chúng đã lâu, người duy nhất còn liên hệ chỉ có mình hắn. Vậy rốt cuộc cảnh sát lần ra hắn bằng cách nào?

 

Còn đang bối rối, một đôi giày thể thao trắng toát lọt vào tầm mắt.

Nó sạch sẽ đến kỳ lạ, hoàn toàn không hợp với đội hình toàn mặc quân ủng đen. Ngẩng đầu nhìn lên, hắn trông thấy một gương mặt quen thuộc.

 

“Là… cậu?!” Đàm Xương Ninh nghiến răng.

“Cậu là cảnh sát? Vậy trưa nay cậu nói là fan của tôi đều là lừa đảo?!”

 

Lục Thính An không đáp, chỉ nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sâu xa như muốn nhìn xuyên thấu:

“Đàm Xương Ninh, anh tự tin quá rồi. Vì anh và Tống Nghi Chi đều đã biến mất khỏi mắt công chúng nhiều năm, nên anh cho rằng sẽ chẳng ai nghi ngờ đến mình.”

 

“Nhìn nét mặt anh, chắc chắn biết rõ chó nhà anh không còn đeo thẻ từ lâu. Anh thậm chí còn nhớ mình đã làm rơi ở đâu. Nhưng anh không tìm lại, cũng không xử lý nốt con còn lại, càng không bỏ đi vòng tay bạc in dấu vết. Anh thật sự tin rằng cảnh sát sẽ không thể tìm ra được sao?”

 

Càng tự ti, người ta càng dễ sinh ra ngạo mạn và rồi tự hủy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đàm Xương Ninh quá để tâm đến việc người khác có coi hắn là fan trung thành, ngoài sĩ diện ra, phần lớn còn bị ảnh hưởng bởi Tống Nghi Chi.

Tống Nghi Chi là một ngôi sao lớn, dù sau khi c.h.ế.t vẫn có hàng nghìn người tưởng nhớ, mừng sinh nhật, giỗ chạp, thậm chí có đại gia công khai tuyên bố yêu cô. Dù sống ẩn dật trên sườn núi, cô vẫn khiến người ta cảm nhận được sự vượt trội của mình.

 

Ngược lại, Đàm Xương Ninh dù ra mắt đã lâu, nhưng không nổi bật. Vai diễn của hắn hoặc là phim kinh dị vô lý, hoặc là ngôn tình não tàn.

Không ai nói hắn diễn dở, nhưng cũng chẳng ai thật lòng xem hắn là diễn viên giỏi.

 

Trong mối quan hệ yêu đương đó, Tống Nghi Chi luôn ở thế thượng phong. Cũng vì vậy, khi g.i.ế.c c.h.ế.t cô, Đàm Xương Ninh sinh ra cảm giác “cuối cùng cũng làm chủ”, hoàn toàn lệch lạc tâm lý.

Nam Cung Tư Uyển

Hắn không hủy đi đồ vật của cô, ngược lại còn giữ lại tất cả coi như chiến lợi phẩm cho cái gọi là “chiến thắng tình yêu”.

 

Và quả nhiên nửa tiếng sau, đội pháp chứng mang về hàng loạt bằng chứng.

 

Lý Sùng Dương báo cáo với Cố Ứng Châu:

“Lão đại, tất cả đều khớp. Biệt thự có dấu vết hai người cùng sinh hoạt. Tủ giày và quần áo đều là phong cách thường ngày của Tống Nghi Chi. Dụng cụ cá nhân trong nhà tắm nữ không hề bị dọn dẹp.

Chúng tôi đã lấy bàn chải, khăn tắm, tóc trong cống—chỉ cần xét nghiệm là biết có phải cô ấy từng sống ở đây hay không.”

 

Một cảnh sát pháp chứng khác cầm túi vật chứng đưa tới:

“Đây là con d.a.o gọt hoa quả tìm được ở giá d.a.o bếp. Trên tay cầm và lưỡi d.a.o còn vết m.á.u khô. Căn cứ vết thương trên t.h.i t.h.ể và dấu răng cưa, có thể khẳng định đây chính là hung khí.”

 

“Chúng tôi còn dùng thuốc thử Luminol kiểm tra hiện trường. Tay vịn cầu thang, gạch phòng khách có vết m.á.u nhỏ giọt.

Phòng tắm tầng hai thì cực kỳ nghiêm trọng: nền nhà và thành bồn rửa đều có m.á.u văng tung tóe. Rất rõ ràng đây chính là hiện trường đầu tiên.

Hung thủ g.i.ế.c người trong phòng tắm bằng dao, sau đó khi kéo t.h.i t.h.ể ra thì làm m.á.u rơi vãi.”

 

Cố Ứng Châu khẽ gật đầu, đồng ý nhận định.

 

Ánh mắt anh liếc ra sân, dừng lại ở chiếc xe Santana màu đen đỗ bên ngoài.

“Phó Dịch Vinh, kiểm tra cốp xe.”

 

Phó Dịch Vinh nhanh chóng vào nhà lấy chìa khóa, mở cốp xe.

Tại ghế sau, pháp chứng tìm thấy nhiều lông chó Tây Tạng, cả thảm lót xe còn dính bùn chưa rửa.

Trong cốp sau họ phát hiện tóc của Tống Nghi Chi và vết m.á.u còn sót lại.

 

Hiện trường đầu tiên, công cụ vứt xác, bằng chứng đầy đủ. Dù Đàm Xương Ninh có mười cái miệng, cũng không thể chối cãi.

 

Khi bị áp giải lên xe cảnh sát, Đàm Xương Ninh đột nhiên ngẩng đầu, huýt một tiếng sáo dài.

 

Hai con ch.ó Tây Tạng bị xích lập tức gào rú điên cuồng, giãy giụa đến mức lều xích cũng rung bần bật.

 

Không ai hiểu vì sao hắn lại đột nhiên huýt sáo.

Cho đến khi… từ màn đêm phía xa, một con ch.ó lớn trắng đen loang lổ gầm lên lao về phía họ như bóng ma.

 

Đàm Xương Ninh chẳng biết lấy sức lực từ đâu, bất ngờ vùng khỏi tay cảnh sát, giơ hai tay bị còng chỉ thẳng vào Lục Thính An:

“Đậu Đen! Cắn c.h.ế.t nó cho tao!!”

 

Con chó đen trắng tên Đậu Đen lao tới như một mũi tên, hoàn toàn không chút do dự.

Lục Thính An chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen vằn trắng phóng thẳng về phía mình chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị lực va đập cực mạnh hất văng xuống đất.

 

Một con ch.ó săn trưởng thành, nặng hơn 60kg đè sập lên người cậu. Trước n.g.ự.c như bị đè bởi cả tảng đá, đến hơi thở cũng nghẹn lại trong khí quản.

Lưng cậu đập mạnh xuống nền đất, đau đến tê dại, chân tay như rã rời, đến cả giơ tay cản cũng không làm nổi.

 

“Sếp Lục!!” 

“Thính An!!” 

“Lục Thính An!!”

 

Cậu nghe thấy rất nhiều người đang gọi tên mình, nhưng màng tai cứ ong ong, tiếng ồn như dội vào não, mọi thứ trở nên mờ mịt.

Tầm nhìn trước mắt hoàn toàn mù mờ, chỉ thấy hàm răng sắc bén của con ch.ó đang chực chờ lao vào cổ họng.

 

Trong khoảnh khắc ý thức cuối cùng, Lục Thính An cố sức rụt cổ lại vào áo khoác một hành động bản năng gần như vô ích.

Nhưng… cơn đau mà cậu chờ đợi lại không đến.

 

Cậu mơ hồ nghe thấy có tiếng người hét, rồi ngay sau đó, vài giọt chất lỏng nóng rực và nhớp nháp rơi lên mặt.

 

Chưa kịp nghĩ tiếp, sức nặng trên người bỗng dưng biến mất. Không khí ùa vào khí quản, cậu bật thở mạnh một hơi theo phản xạ.

 

“Lục Thính An!” Có ai đó quát lên ngay trên đỉnh đầu. “Tỉnh lại! Nghe rõ không, đừng ngủ!”

 

Cậu chớp mắt, gắng sức mở ra, ánh sáng trở lại. Hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt là khuôn mặt căng thẳng của Cố Ứng Châu đang nửa ngồi xổm bên cạnh, nhìn chằm chằm.

 

Lục Thính An giơ tay lên lau mặt, cảm nhận được chất lỏng dính lạnh lẽo. Là máu, hai giọt m.á.u đỏ vẫn còn đọng lại trên gò má.

 

“…Tôi chưa chết?” giọng cậu khản đặc.

 

Cố Ứng Châu giơ tay trái kéo cậu dậy khỏi mặt đất:

“Chưa c.h.ế.t nổi. Dậy đi.”

 

Lục Thính An cố nhịn cơn đau như gãy lưng, quay đầu nhìn về phía khác. Hồ Trấn đang đè cả người lên lưng con chó, Lý Sùng Dương thì nhanh tay buộc dây trói cả tứ chi và mõm nó lại.

 

Lúc Cố Ứng Châu kéo tay phải về, Lục Thính An nhìn thấy rõ ràng: ngay giữa mu bàn tay, hằn lên hai vết răng sâu hoắm, m.á.u vẫn còn rỉ ra.

 

Máu…

 

Không phải ảo giác, vừa rồi, con ch.ó thực sự định cắn c.h.ế.t cậu. Là Cố Ứng Châu, dùng tay đỡ đòn thay.

 

Lục Thính An nghẹn họng, giọng nói càng thêm khàn đặc:

“Sếp Cố, tay của anh—”

 

Còn chưa kịp nói hết, Phó Dịch Vinh đã chạy đến, nắm lấy tay Cố Ứng Châu:

“Anh! Sao lại dùng tay chắn miệng chó?! Đó là tay anh dùng s.ú.n.g đấy! Nếu bị cắn rách gân mạch thì làm sao bây giờ?!”

 

Là cảnh sát, bàn tay cầm s.ú.n.g có ý nghĩa thế nào không cần phải nói. Đặc biệt với Cố Ứng Châu, tay phải của anh, một phát s.ú.n.g cũng có thể quyết định thắng bại.

 

Thế mà bây giờ, chỉ vì một cú cắn, có thể phải trả giá bằng cả sự nghiệp.

 

Lục Thính An nghe vậy, trong lòng tràn đầy áy náy.

Cậu vốn không thích nợ người khác. Nếu thật sự vì cậu mà Cố Ứng Châu bị phế tay, thà rằng lúc nãy mình c.h.ế.t còn hơn.

 

“Xin lỗi…”

Giọng cậu nhỏ xíu, còn chưa nói hết, Cố Ứng Châu đã giơ chân đá thẳng Phó Dịch Vinh văng ra một bên.

 

Mặt anh lạnh tanh, ngắt lời:

“Giữ mạng quan trọng hơn, hay giữ tay quan trọng hơn?”

 

Phó Dịch Vinh nghẹn lời. Dù rất muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không thể phản bác.

 

Con chó bị thương, Hồ Trấn đang đè lên đầu nó, s.ú.n.g đặt sát ót. Ngón tay đã đặt lên cò súng, sẵn sàng bóp cò bất cứ lúc nào.

 

Ngay lúc ấy, Đàm Xương Ninh bỗng hét lớn, nước mắt nước mũi giàn giụa:

“Đừng! Đừng g.i.ế.c nó! Tôi theo các anh về đồn, tôi khai hết, tôi nói hết!!”

 

Hồ Trấn siết chặt ngón tay.

Con chó này đã cắn Cố Ứng Châu. Anh hận không thể b.ắ.n nát đầu nó ngay lập tức.

Nhưng khi ánh mắt anh bắt gặp cái nhìn điềm tĩnh của Cố Ứng Châu, anh vẫn là nghiến răng, buông s.ú.n.g xuống.

 

“Người và chó,”  Anh gằn giọng: “Đều mang đi hết!”