Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần

Chương 390: Ký ức truyền thừa



 

Lời của Lôi Thần khiến bước chân của Khương Trúc dừng lại một chút.

Truyền thừa kéo dài hàng triệu năm của tộc Cửu Phi thật sự quá khổng lồ, với thần thức của nàng thì hoàn toàn không thể ghi nhớ hết.

Vì vậy, lúc đầu, khi nàng tiếp nhận truyền thừa, rất nhiều thứ nàng chỉ có thể lướt qua một cách sơ lược, những gì nhớ được cũng rất rời rạc.

Chính vì truyền thừa quá đồ sộ nên nếu muốn biết những ký ức sâu hơn, người ta chỉ có thể đắm chìm hoàn toàn thần thức của mình vào trong truyền thừa rồi tìm kiếm từng chút một, Nó không giống như ký ức của bản thân, có thể xuất hiện ngay khi mình nghĩ đến.

Nghĩ đến đây, trong mắt Khương Trúc hiện lên một tia hy vọng: “Có lẽ đây cũng không phải là một cách tồi.”

Tộc Cửu Phi trải tồn tại nhiều năm như vậy, đã gặp không biết bao nhiêu tu sĩ, có thể cũng sẽ có tình huống tương tự.

Dù không có cách giải quyết thì hiểu biết thêm một chút cũng tốt.

“Ngươi đi tìm đi, ta sẽ trông chừng ngươi.” Lôi Thần chủ động nói.

Khương Trúc lập tức tìm một nơi an toàn và kín đáo, bày rất nhiều trận pháp và kết giới.

Thực ra, với tu vi Hóa Thần của nàng thì chỉ cần bày kết giới là được.Bây giờ trong Tu Tiên giới có rất ít người có thể phá vỡ trận pháp của nàng nhưng có thêm Lôi Thần trông chừng thì sẽ yên tâm hơn một chút.

Khoảnh khắc Khương Trúc dùng thần thức gọi ra ký ức truyền thừa, một luồng ánh sáng đỏ bay ra từ biển ý thức mênh mông, một cánh cửa cổ xưa và bí ẩn xuất hiện trước mắt nàng.

Bước vào cánh cửa là bước vào một thế giới cổ xưa, vô số bức tượng đá của hồ ly chín đuôi phát ra ánh sáng đỏ lơ lửng giữa không gian.

Nếu bước lại gần hơn thì sẽ phát hiện dưới mỗi bức tượng đều được điêu khắc hình ảnh của tổ tiên tộc Cửu Phi với linh lực mạnh mẽ vĩnh viễn không bị bào mòn.

Đây là tất cả ký ức được truyền thừa từ thời kỳ đầu của gia tộc, từ khi con hồ ly chín đuôi đầu tiên xuất hiện.

Khương Trúc tiến về bức tượng gần nhất, trên đó khắc rõ dòng chữ: Cửu Phi đời thứ ba trăm năm mươi tám.

Ngay khi nàng vừa đưa tay chạm vào bức tượng thì cảnh vật xung quanh lập tức biến đổi nhanh chóng, kéo nàng vào trong ký ức của đời hồ ly chín đuôi này.

Thời đại của vạn tộc được tái hiện hoàn toàn.

Khương Trúc nhỏ bé như bụi bặm, ngượng ngùng đi trên mặt đất, những gã khổng lồ đỉnh thiên lập địa nhảy qua từ bên cạnh, những con phượng hoàng che khuất bầu trời bay qua, dòng sông cuồn cuộn chảy xiết lại hóa thành hình người…

“Đây là Tu Tiên giới trước đây…”

Những sinh vật khổng lồ chưa từng nghe thấy này khiến Khương Trúc bất giác mỉm cười, chạy nhanh theo sau họ.

Chỉ là tốc độ của nàng quá chậm, vô số thú lớn, tu sĩ cao siêu đã bỏ nàng lại phía sau.

Vạn tộc đang chạy vội thì bỗng nhiên quay đầu, Khương Trúc đứng ở dưới chân bọn họ ngửa đầu nhìn lại thì thấy trên vách núi xuất hiện một con hồ ly chín đuôi với đôi mắt đỏ và bộ lông màu đen. Khác với Ma Vương, con hồ ly chín đuôi đó có một ấn ký màu trắng trên trán, bộ lông cũng không có mảng màu đỏ nào.

Không biết là cái gì đã kích thích bọn họ mà tất cả lại bắt đầu chạy như điên, giống như đang tranh giành cái gì đó.

Con hồ ly chín đuôi kia nhẹ nhàng nhảy lên, rơi xuống giữa vạn tộc. Đồng thời Khương Trúc cũng bay lên không trung, rơi xuống lưng con hồ ly đó.

Cuồng phong lạnh lẽo thổi sợi dây đỏ buộc chặt tóc nàng rơi xuống, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.

Một gã khổng lồ bên cạnh đột ngột tung một cú đ.ấ.m về phía Khương Trúc, nắm đ.ấ.m đó gần như lớn gấp nhiều lần cơ thể nàng khiến nàng sợ hãi đến nín thở.

Nàng nhìn thấy Cửu Phi lướt qua nắm đ.ấ.m ấy, chưa kịp để nàng thở phào, một tu sĩ cao siêu lại giơ thanh kiếm khổng lồ có thể xé toạc bầu trời lên, nhắm về phía nàng mà nện xuống.

Chỉ trong nháy mắt, đại chiến hoàn toàn bùng nổ.

Khương Trúc nằm trên lưng hồ ly Cửu Phi, đôi mắt chăm chú quan sát tất cả các chủng tộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nàng không biết lúc này đôi mắt của mình đang phát ra một luồng ánh sáng đỏ nhưng nàng biết trong đầu mình vừa mới xuất hiện thêm một số thứ, dường như nàng đã kết nối với ký ức của Cửu Phi dưới thân mình.

Chẳng hạn như ngay khoảnh khắc gã khổng lồ vung nắm đấm, một dòng chữ bỗng xuất hiện trong đầu nàng: Khai Thiên cự tộc, thượng cổ di chủng, thiên phú thần thông - Ngàn chùy chi lực.

Còn về vị tu sĩ cầm kiếm kia: Trảm Thiên Kiếm hoàng, Linh tu Đại Thừa cảnh, tuyệt kỹ tự sáng tạo - Trảm Thần kiếm ý.

Quan trọng hơn là Khương Trúc không chỉ biết những thông tin về các chủng tộc này mà còn có thể nhìn rõ từng chiêu thức của họ, cảm nhận được ý cảnh hùng mạnh và sát khí mãnh liệt của họ.

Điều này khiến Khương Trúc cảm thấy gần gũi với thời đại này hơm, như thể nàng thực sự sống trong thời đại này vậy.  

Giữa cuộc hỗn chiến, nàng từ từ ngồi thẳng lưng lên, bò lưng lên đầu Cửu Phi rồi ngồi khoanh chân lại. Ở chỗ này, nàng có thể phóng tầm mắt ra xa hơn, có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ.

Khương Trúc đi theo tổ tiên Cửu Phi vào sinh ra tử. Nàng nhìn thấy hàng ngàn thung lũng vươn lên từ mặt đất, biển cả khô cạn thành ruộng đồng.

Ở trong bí cảnh, nàng trải qua hiểm trở cửu tử nhất sinh và nhận được cơ duyên lớn lao, bước ra khỏi cuộc hỗn chiến, thống trị vạn tộc.

Cuối cùng đắc đạo thành tiên, lịch lôi kiếp, phi thăng.

Vào khoảnh khắc Thiên Lôi giáng xuống, Khương Trúc cảm thấy mình như sắp chết, cảm giác đau đớn rõ ràng chưa từng có.

Nhưng ngay khoảnh khắc Thiên Lôi tan biến, nàng cũng cảm nhận được cái gọi là tái sinh từ trong ra ngoài.

Đó là sự tự do và sảng khoái khi thành thần, là cảm giác nhẹ nhõm và mạnh mẽ mà dù có thăng cấp bao nhiêu cảnh giới cũng không thể cảm nhận được. Như thể chỉ cần một hơi thở là nàng cũng có thể hủy diệt cả trời đất vậy.

Cảm giác đó quá chân thực đến nỗi khiến Khương Trúc suýt nghĩ rằng người phi thăng chính là nàng.

Tại khoảnh khắc tổ tiên thành công phi thăng, Khương Trúc đột nhiên rời khỏi ký ức truyền thừa, há to miệng thở dốc, và lúc nàng cúi đầu thì m.á.u từ trong mũi chảy ra.

Thần thức tiêu hao quá mức khiến nàng mệt mỏi không chịu thôi, đầu nàng cũng truyền đến cảm giác đau nhói.

Chỉ riêng vị tổ tiên này thôi đã khiến nàng hoàn toàn cạn kiệt, làm nàng không thể không dừng lại.

“Trong một thời gian dài, tộc Cửu Phi từng bị liên minh tất cả các tộc truy sát, bao gồm cả Thiên Đạo. Và mục đích chính là truyền thừa của tộc Cửu Phi.”

Lôi Thần nói: “Chủng tộc này có rất nhiều truyền thừa mạnh mẽ. Tu vi Hóa Thần của ngươi thực sự có hơi miễn cưỡng nhưng mà ngươi cũng không cần gấp, cứ từ từ mà làm.”

Khương Trúc lau m.á.u và mồ hôi trên trán rồi gật đầu.

Nếu là trước đây thì chắc chắn nàng sẽ không để lời của Lôi Thần trong lòng vì dù sao thì các tộc khác cũng có ít nhất một hoặc hai tuyệt kỹ hoặc thần thông nhưng Cửu Phi lại không có gì, chỉ có một đống ký ức.

Nhưng sau khi đích thân nàng trải qua thì thật sự mới biết lời nói này không phóng đại chút nào.

Những thứ đó không chỉ là ký ức mà giống như hack vậy, nếu xem hết những ký ức này thì không có gì trên đời mà nàng không biết.

Hơn nữa điều đáng ngạc nhiên nhất là, ai mà có thể truyền thừa khoảnh khắc phi thăng?

Phải biết rằng, trong Tu Tiên giới, điều quan trọng nhất chính là ngộ đạo. Nếu một người bình thường may mắn được chứng kiến một vị Hóa Thần đột phá Hợp Thể cảnh, sau đó ngộ ra điều gì từ đó thì thật là không thể tưởng tượng nổi.

Thu Vũ Miên Miên

Nhưng tổ tiên Cửu Phi lại trực tiếp để hậu bối trải nghiệm một lần lôi kiếp phi thăng…???

Khương Trúc cảm thấy chỉ cần xem thêm vài lần ký ức truyền thừa, bị sét đánh đánh thêm vài lần thì ngay cả kẻ ngốc cũng phải ngộ ra được chút ít.

Không có gì lạ khi Thiên Đạo cũng không thể nhịn nổi mà phải ra tay.

Nhưng mà tộc Cửu Phi lại có thiên phú khiến huyết mạch ẩn giấu, đây chẳng phải là gian lận trong gian lận sao…

Trong lòng Khương Trúc thầm chửi bậy hai câu, lặng lẽ đút cho mình một viên đan dược rồi ngồi khoanh chân xuống để hồi phục.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com