Vân Ảnh thản nhiên nói: "Ta chỉ cảm thấy, nàng ấy xứng đáng có được cơ hội này."
Là một Nhạc Tu, Vân Ảnh có giác quan nhạy bén, cộng thêm việc Trần Linh rời sư môn, không khó nhận ra bản lĩnh của Trần Linh đều do tự học mà có.
Vân Ảnh yêu mến nhân tài, tiếc trọng nhân tài, đặc biệt là có hảo cảm với những nữ tu có thiên phú tốt.
Con gái nên có chí lớn, phải tự lập, phải tự cường, bà đương nhiên nguyện ý vì Trần Linh đứng ra.
Dù không thể tranh thủ cho Trần Linh một cơ hội thử sức, bà cũng không hối hận vì đắc tội Triệu Trường Thanh.
Triệu Trường Thanh nhìn đám người liên tục bênh vực Trần Linh, tức giận đến bật cười.
"Được, được lắm!"
"Nếu như ai cũng có thể tùy tiện thử đột phá cấm chế..."
Ánh mắt Triệu Trường Thanh đảo qua đám đệ tử của mình, bắt đầu điểm danh.
"Thường Nhạc, Thanh Minh, Ngô Giang, Cảnh Minh, mấy đứa cũng lên đây!"
Triệu Trường Thanh xem như đã nhìn ra, Tam Phong phong chủ và tông chủ cố ý gây khó dễ cho ông ta.
Tần Ngự Tu vừa thấy liền nói: "Hừ, cứ như là đỉnh chúng ta không có ai vậy."
"Trần Linh, Nghiêm Phong, Kiên Bỉnh, Tinh Châu, mấy đứa còn ngẩn người ra đó làm gì, mau lên đây."
Chưa đến nửa phút, trên đài lại có thêm tám đệ tử thân truyền.
Đám đệ tử hóng chuyện phía dưới vừa nhìn...
Ối chà, ghê gớm, ghê gớm!
Xem ra là sắp đánh nhau rồi đây!
Triệu Trường Thanh mặt mày tái mét, hướng Hùng Kinh Đán làm một thủ thế "mời", nghiến răng nghiến lợi, không thốt nên lời.
Trần Linh nhìn ông ta gân xanh nổi đầy, hận không thể g.i.ế.c người hả giận, trong lòng cười khẩy: Nếu có được thứ kia, có khi nào Triệu Trường Thanh tức c.h.ế.t tại chỗ không?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Trần Linh lập tức hăng hái.
Yến Hắc thân là kiếm linh Kết Linh, liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của Trần Linh.
Yến Hắc hừ lạnh một tiếng: "Ngươi có vẻ rất muốn?"
Trần Linh không chút do dự gật đầu: "Muốn!"
Nếu có thể chọc tức Triệu Trường Thanh đến c.h.ế.t ngay tại chỗ, Trần Linh cảm thấy mình nhất định sẽ vui sướng đến thăng thiên.
"Cấm chế này người bình thường không phá được, nhưng..."
"Nói mau!"
Yến Hắc thấy vẻ nóng vội của nàng thì bật cười.
Thầm nghĩ: Hóa ra ngươi cũng có lúc sốt ruột.
"Thật ra rất đơn giản, chỉ cần ngươi nhớ lại phương pháp phá trận đã dùng trong không gian kỳ ngộ là được."
Yến Hắc không cho rằng nàng còn nhớ rõ.
Nhưng lúc này, Trần Linh lấy từ trong túi Càn Khôn ra một tấm linh phù.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm Người vì ta khóc mù đôi mắt
Phù ký ức.
Thật ra Trần Linh không phải thật sự có thể nhớ mãi không quên, chỉ là tinh thần lực sau khi trọng sinh mạnh hơn trước kia vô số lần.
Trong không gian kỳ ngộ, Trần Linh đã điên cuồng thăm dò bên bờ vực tử vong, bản năng cầu sinh kích phát tiềm năng không nhỏ, mới có thể khắc họa hoàn chỉnh pháp giải trận.
Mà lúc này, Hùng Kinh Đán đã đưa Vạn Trận trúc giản cho đệ tử Vạn Trận Phong.
"Dù gì thì đây cũng là đồ của các ngươi, cứ để Vạn Trận Phong thử trước đi."
"Nhỡ đâu chưa tới lượt, bảo vật đã bị người khác giải mất, lúc đó lại trách ta thiên vị, ỷ vào thân phận tông chủ mà chèn ép các ngươi."
Hùng Kinh Đán lầm bầm lầu bầu, giao đồ cho sư huynh cả của Vạn Trận Phong là Thiệu Cảnh Minh.
"Nếu các ngươi không phục, cứ để người khác thử sức."
Thiệu Cảnh Minh cầm lấy thẻ trúc, ngắm nghía hồi lâu mà chẳng thấy manh mối nào.
Hắn ta dùng mấy loại pháp trận giải trận, nhưng vô hiệu.
Thiệu Cảnh Minh định dùng sức vặn xem có mở ra được không, Nghiêm Phong thấy hành động ngốc nghếch của hắn ta thì bật cười, còn trực tiếp mở chế độ trào phúng.
"Được không đấy gà con, không được thì đưa cho người khác đi."
Thiệu Cảnh Minh tức giận ném đồ cho Thanh Minh, rút đao kiếm ra, đánh nhau với Nghiêm Phong.
"Ngươi mới là gà con!"
"Cả sư môn nhà ngươi đều là gà con!"
Nghiêm Phong nghe vậy, lập tức bắt đầu chế giễu: "Ngươi không phải gà con? Vậy sao lại thẹn quá hóa giận?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chắc chắn là ta nói trúng tim đen của ngươi rồi, nếu không ngươi làm gì phản ứng dữ vậy."
"Ngươi xem ta này, ngươi gọi ta Tiểu Tế Cẩu ta cũng chẳng hề phản ứng, càng không rút đao c.h.é.m người."
"Súc sinh, đồ súc sinh nhà ngươi!" Thiệu Cảnh Minh mắng lại.
Nghiêm Phong vừa chạy vừa lè lưỡi trêu hắn ta: "Tế Cẩu, Tế Cẩu, Tiểu Tế Cẩu!"
Thiệu Cảnh Minh tức điên, càng đánh hăng hơn, Nghiêm Phong đỡ đòn có qua có lại, không hề sợ sệt.
Diệu Thiên Tông có quy định, đồng môn không được tàn sát lẫn nhau, đương nhiên bọn họ sẽ không gây ra án mạng, mọi người cũng mặc kệ bọn họ.
Còn bên Thanh Minh, vừa nhận trúc giản đã thử ngay, đủ mọi cách đều dùng cả rồi, nhưng trúc giản vẫn chỉ phát ánh sáng cam, chưa mở ra được.
Về phần Ngô Giang, hắn ta trực tiếp bỏ cuộc, đưa trúc giản cho Cố Thường Nhạc.
Cố Thường Nhạc nhận lấy, nghịch ngợm cả buổi, cũng chẳng nghịch ra được gì, thời gian thì tốn không ít.
Ả cầm trúc giản trong tay cả buổi trời, vẫn không nỡ đưa cho người Kiếm Phong, cuối cùng Hùng Kinh Đán đích thân đưa cho Trần Linh.
Trần Linh vừa nhận được Vạn Trận trúc giản, liền dán ngay phù ký ức lên người.
Nàng hít sâu một hơi, điều chỉnh hô hấp và trạng thái.
Yến Hắc nói, cơ hội mở trúc giản chỉ có một lần duy nhất. Dù thất bại cũng không chết, nhưng nàng sẽ không có cơ hội thứ hai.
Không thể xảy ra sai sót.
Trần Linh một tay cầm trúc giản, tay kia lấy ra cành cây linh mộc Trì Hà, nhắm mắt lại.
Dưới tác dụng của phù ký ức, nàng vừa nhắm mắt, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng lấy được quyển trục ngự thú trong không gian kỳ ngộ.
Mô phỏng tình huống!
Trần Linh cong môi cười, xem ra phù ký ức còn hữu dụng hơn mình tưởng tượng.
Tuyệt vời!
Nhưng trước đó, quả nhiên vẫn nên luyện tập trước đã.
Trần Linh nói làm là làm, mở chế độ luyện tập.
Triệu Trường Thanh nhạy bén nhận ra nụ cười nơi khóe miệng nàng, sắc mặt ngưng trọng.
Lẽ nào, Trần Linh thật sự có cách giải được?!
Là phong chủ Vạn Trận Phong, không ai hiểu rõ Vạn Trận trúc giản hơn Triệu Trường Thanh.
Nếu trúc giản này bị giải khai, tất cả bí quyết và kiến thức ghi chép bên trong sẽ hóa thành cột sáng màu cam, trực tiếp rót vào thức hải của Trần Linh.
Không được!
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ bất trắc, không thể để Trần Linh thành công giải khai trúc giản!
Triệu Trường Thanh nhớ lại chuyện Trần Linh dễ dàng giải cấm chế quyển trục ngự thú trong không gian kỳ ngộ, trong lòng lập tức hoảng hốt.
Ngay khi pháp trận của Trần Linh sắp hoàn thành, ông ta vừa động ý niệm, một pháp trận màu lam từ trên trời giáng xuống.
Tốc độ cực nhanh, gần như cùng lúc Trần Linh vẽ xong nét cuối cùng, nó đột ngột giáng xuống, phá tan pháp trận vừa hoàn thành của nàng.
Hùng Kinh Đán tức giận đến nhảy dựng.
"Triệu Trường Thanh!"
Ông nổi giận, thiên địa đột nhiên biến sắc.
Vừa định ra tay, lại phát hiện có người nhanh hơn ông một bước.
"Triệu lão cẩu, ngươi chơi không lại à!"
Một đạo hàn quang chói mắt lóe lên.
Ngay sau đó!
"ẦM!!!"
Mọi người đồng loạt nhìn sang, thấy Triệu Trường Thanh đã bị một kiếm đóng đinh trên vách núi đối diện.
Kình phong từ công kích tạo ra, trong nháy mắt quét qua toàn bộ quảng trường trung tâm và hẻm núi.
Nhìn kỹ, người ra tay lại là Tần Ngự Tu.
Triệu Trường Thanh đau đớn, cố nén xúc động muốn thổ huyết, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Trấn phong chi bảo của Vạn Trận Phong ta, há lại loại kiến cỏ như Trần Linh có thể đạt được!"
"Cả đời này nàng đừng hòng giải được!"
Thanh âm của Triệu Trường Thanh vang vọng khắp các thung lũng.