Mấy người vừa lấy được linh phù, lập tức bắt tay vào việc.
Nghiêm Phong thúc giục linh lực, dùng thử vài tấm.
Phù Thôi Lệ, phù Bạo Tiếu, phù Đau Bụng...
Bất cứ ai trúng chiêu, cơ thể đều xuất hiện biến đổi tương ứng, mất đi sức chiến đấu trong khó chịu về mặt sinh lý.
Giang Vô Diễm vừa thấy, hai mắt sáng lên.
"Má ơi, thứ này thần kỳ vậy á?!"
Nàng ấy lập tức hùa theo, thúc giục linh phù, xoẹt xoẹt xoẹt ném vào đám người.
Phù Buồn Nôn, phù Say Rượu, phù Mót Đái... toàn những thứ kỳ quái gì đâu không!
Rất vô lý, nhưng lại rất thú vị.
Giang Vô Diễm vừa ra tay, lại có một đám người gặp xui xẻo.
Những người trước mắt tu vi còn thấp, thân thể và ngũ tạng lục phủ đều chưa mạnh mẽ.
Thêm vào đó, những lá bùa này đều do Trần Linh vẽ sau khi trọng sinh, độ tinh diệu khác thường, khiến họ càng thêm khó chịu.
Ngay cả người trầm ổn như Địch Kiên Bỉnh, khi thấy mọi người đồng loạt bại trận cũng không thể nhịn được nữa.
Hắn lấy bùa ra, điên cuồng thúc giục linh lực.
Vù vù vù...
Chưa đầy ba năm giây, hắn đã dùng hết số bùa Trần Linh đưa.
Người bị hắn đánh trúng, kẻ thì rơi vào ảo cảnh, người thì ngủ say, kẻ thần sắc ngây ngô, mắt đờ đẫn cười ngốc, người lại nói năng lung tung, khóc lóc om sòm...
Khung cảnh vô cùng đặc sắc.
Trong suốt quá trình, bọn họ thậm chí không hề bị thương chút nào.
Quá trâu bò!
Ngụy Tinh Châu nhìn dáng vẻ vui vẻ của họ, trong lòng hối hận không thôi.
Hắn không nên đến làm công cụ nhân này mới phải.
Lần sau nhất định phải để Địch Kiên Bỉnh làm việc này, hắn muốn sư muội dẫn mình chơi tám trăm kiểu chiến đấu tra tấn người khác.
Cứ liều mạng đánh g.i.ế.c mãi cũng chán, tìm đúng phương pháp tra tấn đối thủ mới thú vị.
Cũng may hắn còn có thể tham gia đại hội tỷ thí tông môn toàn đại lục không lâu sau.
Có tiểu sư muội ở đó, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất vui vẻ và đặc sắc.
Haizz, sớm biết vậy đã tu luyện chậm lại rồi, như vậy hắn đã có thể sớm tiến vào Địa Uyên bí cảnh này, cùng tiểu sư muội náo loạn một phen.
Ngụy Tinh Châu có chút hối hận.
Lúc này, còn có một người có tâm trạng tương tự hắn: Trần Linh.
Trần Linh nhìn đám người mặc cho lốc xoáy hút lên, trong lòng có chút tiếc nuối.
Đáng tiếc thật.
Bây giờ đã không còn cơ hội cướp đoạt vật tư và cơ duyên mà đám người này mới kiếm được nữa rồi.
Trong lúc mọi người mất hết sức chiến đấu, lốc xoáy đột nhiên nổi điên.
"Vù vù vù!"
"Ầm ầm ầm!"
Sau vài tiếng chói tai, lốc xoáy điên cuồng xoay tròn với tốc độ nhanh nhất, cuốn tất cả mọi thứ bị hút lên trời thành một đoàn.
Uy lực quá lớn, ngay cả Ngụy Tinh Châu Kim Đan kỳ cũng không thể phản kháng.
Nghiêm Phong sốt ruột kêu ầm ĩ: "Mẹ kiếp, cái Địa Uyên rác rưởi gì thế này, lúc chúng ta bị hút vào đâu có mạnh như vậy!"
"Đây là muốn lừa chúng ta vào đây g.i.ế.c c.h.ế.t sao? Chúng ta còn có thể ra ngoài được không!"
Mọi người chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng, khó chịu kêu la thảm thiết.
Vô số đá vụn, gỗ vụn, người, linh ma thú các loại bị cuốn vào tâm xoáy.
Mấy người rất nhanh đã bị thương nhẹ bên ngoài.
"Yến Hắc, hộ tráo, hộ tráo!"
Yến Hắc lập tức biến thành một quả cầu lớn trong suốt, bảo vệ tất cả mọi người bên trong.
Trần Linh thừa cơ lấy ra mấy lá bùa oxy, giải phóng oxy, tránh cho mọi người c.h.ế.t ngạt.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm Người vì ta khóc mù đôi mắt
Vài phút sau, cơn xoáy bắt đầu tách các vật thể lạ.
Chỉ nghe một tiếng "ầm" vang dội, tất cả những gì không thuộc về Địa Uyên đều bị phun ra ngoài.
Địa Uyên vừa nhổ ra, lối ra của bí cảnh thử luyện lập tức mở ra, một đám người bị tống thẳng ra ngoài.
Đương nhiên, những gì thuộc về Địa Uyên, dù chỉ là một mẩu gỗ vụn cũng không nhả ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khó chịu nhất là những sinh vật thuộc về Địa Uyên, chúng bị hút lên trời quay vô số vòng, rồi bị ném mạnh xuống đất.
Kẻ nào may mắn thì sống sót, kẻ nào xui xẻo thì c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Khổ không?
Đắng hơn cả hoàng liên.
Đến lúc này, tất cả đệ tử tiến vào bí cảnh thí luyện và Địa Uyên đều bị tống ra ngoài.
Đám người Trần Linh nhờ Yến Hắc bảo vệ, lăn xa gần trăm mét.
Về phần những người khác, ai nấy đều bị thương tích nặng nhẹ khác nhau.
Thảm.
Quá thảm rồi.
Người của các đại tông môn và tiên môn lập tức dẫn đội tìm đến, tìm người của mình, người thì chữa trị, người thì thu xác.
Chuyến đi Địa Uyên này thu hoạch ít ỏi, thương vong khó tránh khỏi.
Thu hoạch ít đi vì Trần Linh.
Thương vong cũng ít đi nhờ Trần Linh.
Bởi vậy, vừa yêu vừa hận Trần Linh.
Tần Ngự Tu và Hùng Kinh Đán thấy đám người Trần Linh bị quả cầu lớn bọc lăn ra, lập tức không ngồi yên được.
"Vút!"
"Vút!"
Hai người cùng nhau lao tới, ngăn quả cầu lớn tiếp tục lăn.
Yến Hắc giải trừ hình thái, mọi người cuối cùng cũng hít thở không khí trong lành.
Tần Ngự Tu và Hùng Kinh Đán lập tức túm lấy Trần Linh, mỗi người một bên, mở miệng hỏi.
"Linh Tể, con không sao chứ?"
"Linh Linh, con có thấy khó chịu ở đâu không?"
Tần Ngự Tu trở tay đút ngay một viên Phục Nguyên Đan vào miệng Trần Linh, Hùng Kinh Đán thì tìm người hệ chữa trị đến xử lý vết thương ngoài da cho nàng.
Đến cả cơ hội mở miệng cũng không cho Trần Linh, hai người bọn họ đã mỗi người một bên nắm lấy tay Trần Linh, bắt đầu vận chuyển linh lực, dò xét xem ngũ tạng lục phủ của nàng có bị thương hay không.
Sau khi xác định không có chút vấn đề nào, cả hai mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
Thật đúng là một phen hú vía.
Cũng may nha đầu không sao.
Những người còn lại của Diệu Thiên Tông nhìn một màn này, nhất thời cạn lời.
"..."
"..."
Đệ tử các phong khác và đám tiểu tử Kiếm Phong kia không bị thương chắc? Sao không ai quản bọn họ vậy?
Ít nhất cũng phải giả vờ quan tâm vài câu chứ! Thế mà liếc mắt nhìn cũng không thèm.
Bọn họ còn tưởng rằng tông chủ và Tần Ngự Tu trầm ổn bình tĩnh lắm, giờ xem ra, tất cả chỉ là giả vờ.
Nếu hai người họ mà vào được bí cảnh, e là đã sớm xông vào rồi.
Triệu Trường Thanh nhìn hành động của Hùng Kinh Đán, trong lòng vô cùng bất bình.
Thường Nhạc nhà ông ta rõ ràng yếu đuối hơn Trần Linh vô số lần, cũng chẳng thấy đối phương quan tâm lấy một lời, đúng là thiên vị đến tận trời rồi.
Dù gì thì Cố Thường Nhạc cũng đã có được kỳ ngộ, Triệu Trường Thanh đương nhiên không thấy ả kém cỏi.
Ông ta chỉ cảm thấy Hùng Kinh Đán này vô cùng ghê tởm.
Triệu Trường Thanh trong lòng không thoải mái, hít sâu một hơi, đè nén lửa giận, cố gắng dỗ dành Cố Thường Nhạc.
Ông ta xoa đầu Cố Thường Nhạc, ả lập tức nhào vào lòng ông ta khóc lớn, cứ như thể phải chịu ủy khuất tày trời.
"Sư tôn, ta cứ tưởng ta không bao giờ gặp lại người nữa, hu hu hu..."
Triệu Trường Thanh rất muốn nói "ngoan, đừng khóc", nhưng ông ta không thể phá vỡ chú cấm ngôn.
Ngô Giang nhìn dáng vẻ thân mật của họ, trong đầu toàn là những âm thanh rên rỉ của Cố Thường Nhạc phát ra từ Điệp Quật.
"..."
Xong rồi.
Hắn ta không thể đối diện với sư tôn và tiểu sư muội nữa.