Tiểu Sư Muội Lại Được Thiên Đạo Chúc Phúc Nữa

Chương 57: Mượn gió bẻ măng, Nghiêm Phong là nhất.



Nàng mắt nhanh tay lẹ, túm lấy tay Giang Vô Diễm.

"Giang sư tỷ, muội cho tỷ thứ tốt này!"

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Giang Vô Diễm dán chặt lên người Địch Kiên Bỉnh, chẳng để ý đến gì khác.

Bị Trần Linh kéo một cái, nàng ấy ngơ ngác.

"Hả?"

"Không kịp giải thích đâu, tỷ ráng chịu chút."

Dứt lời, Trần Linh rút chủy thủ bên hông, vạch một đường vào lòng bàn tay đối phương.

"Phụt!"

"Tê... Tiểu sư muội, đau đấy..."

Giang Vô Diễm không hề trách cứ Trần Linh, ngược lại nghĩ vẩn vơ, nếu nàng ấy và Địch Kiên Bỉnh là đạo lữ, chẳng phải nên tìm hắn làm nũng, bảo hắn thổi thổi cho đỡ đau sao?

Nhưng ý nghĩ này vừa nảy sinh, Giang Vô Diễm đã tự thấy mình phát ngán.

Tặc tặc, đó là việc mấy cô nương điệu chảy nước mới làm, tuyệt đối không hợp với một nữ tu "chuẩn men" như mình.

Trần Linh mặc kệ Giang Vô Diễm có đang xuất thần hay không, vừa rạch xong lòng bàn tay Giang Vô Diễm, liền túm lấy tay nàng ấy ấn mạnh lên quyển trục.

"Phù!"

Một luồng bạch quang chói lòa b.ắ.n thẳng lên trời, khiến người ta nhức mắt.

Vật phẩm thành công tự động nhận chủ.

Đám tu sĩ lúc này đã vung kiếm xông tới, trên không trung dày đặc những giọt m.á.u được linh lực thúc đẩy bay tới.

Một trận mưa m.á.u ập xuống, cảnh tượng kinh hồn bạt vía.

Mẹ kiếp, vì kỳ ngộ mà không tiếc làm khô m.á.u cả người? Đúng là không sợ biến thành xác khô à!

"Yến Hắc, biến thành dù lớn đi!"

Yến Hắc nghe theo lời nàng, xoạt một tiếng biến thành chiếc dù, che chắn cơn mưa m.á.u đang ập tới.

Lại bị cướp rồi!

Đám người tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Thật vãi chưởng...

Bọn họ tu tiên đến giờ, chưa từng gặp ai đáng ghét như vậy, cũng chưa từng gặp nhiều chuyện bực mình đến thế, sao có thể thoải mái được?

Đương nhiên, người khó chịu nhất vẫn là Cố Thường Nhạc.

Cố Thường Nhạc thấy Trần Linh không nói hai lời đã đem quyển trục kỳ ngộ tặng cho Giang Vô Diễm chẳng quen biết, mặt nhỏ tức đến tái mét.

Ả không hiểu.

Vì sao Trần Linh lại đem kỳ ngộ tặng cho Giang Vô Diễm, chứ không phải là ả, Cố Thường Nhạc?

Giang Vô Diễm là đệ tử Ngự Thú Phong, rõ ràng không hề có giao tình gì với Trần Linh mới phải.

Còn ả thì khác, dù sao ả cũng từng là tiểu sư muội của Trần Linh, Trần Linh lại không đem kỳ ngộ tặng cho mình?

Có lý nào như vậy?!

Cố Thường Nhạc tức đến phổi muốn nổ tung.

Người bên ngoài bí cảnh cũng bị một loạt thao tác của Trần Linh làm cho choáng váng.

Kỳ ngộ không công biếu người? Đúng là đệ nhất nhân thiên cổ.

Thứ tốt thế này không phải nên giữ lại cho mình sao?

Đầu óc con bé này rốt cuộc cấu tạo kiểu gì vậy!

Ngay cả Sa Cát phong chủ Ngự Thú Phong của Diệu Thiên Tông cũng không nhịn được nữa.

Sa Cát nhanh chóng đến trước mặt Tần Ngự Tu, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng:

"Tiểu Tần, ta không nhìn lầm thì đó là một quyển trục ngự thú phải không? Đồ đệ nhà ngươi..."

Sa Cát ngập ngừng hai giây, rồi chỉ vào đầu mình:

"Đồ đệ nhà ngươi, có phải chỗ này không được tốt lắm không? Trí thông minh đem đổi lấy thiên phú hết rồi hả?"

"Đi đi đi, đồ đệ nhà ngươi mới thiểu năng, tiểu phản đồ nhà ta không chỉ thiên phú tốt, đầu óc còn lanh lợi hơn."

"Ta đoán chừng nó đã nhìn ra đó là quyển trục ngự thú, nên mới muốn đưa cho đại sư tỷ nhà ngươi."

Về phần nguyên nhân, phần lớn là vì đại sư tỷ Ngự Thú Phong hợp tính Trần Linh.

Sa Cát bật cười, liên tục nói mấy tiếng "tốt": "Đồ đệ ngươi nhặt về được, người nhỏ, nhưng khí phách không hề nhỏ."

Tặng kỳ ngộ, vậy mà không hề do dự chút nào.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Kỳ ngộ đâu phải là thứ tầm thường, lần này, ông và Giang Vô Diễm nhà ông đều nợ Kiếm Phong một ân tình lớn rồi.

Giang Vô Diễm là đứa trẻ mà Sa Cát nhặt được từ phàm gian, từ nhỏ đã được Sa Cát nuôi dưỡng như con trai, tình cảm thâm hậu hơn bất kỳ đệ tử thân truyền nào khác.

Sa Cát nhìn Trần Linh trên màn chiếu, rồi lại nhìn Địch Kiên Bỉnh bên cạnh, cuối cùng bất lực lắc đầu.

Ông phải thừa nhận rằng, ông có thành kiến với Địch Kiên Bỉnh chỉ vì con trai ngoan Giang Vô Diễm nhà mình thích gã cơ bắp của Kiếm Phong.

Xem ra, tầm nhìn của ông vẫn còn quá nhỏ bé.

Thanh Minh và Thiệu Cảnh Minh thấy hành động của Trần Linh, người trước từ chỗ hấp hối bật dậy, mở miệng chửi:

"Sư môn ta dù sao cũng nuôi nó hai năm, vậy mà không thuần hóa được con bạch nhãn lang c.h.ế.t tiệt này!"

Thiệu Cảnh Minh cũng tức giận đến giậm chân.

"Đồ hỗn trướng! Thứ tốt như vậy, muốn tặng cũng phải tặng cho tiểu sư muội chứ! Cho phế vật Ngự Thú Phong làm gì?"

"Điên rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Trần Linh nhất định điên rồi!"

Người ngơ ngác nhất không ai khác ngoài Giang Vô Diễm.

Nàng ấy ngẩn người mấy giây, mới ngốc nghếch hỏi Trần Linh:

"Vừa rồi... có phải ngươi đã cho ta một thứ gì đó phi thường ghê gớm không?"

Ngay khi bắt lấy quyển trục, Giang Vô Diễm cảm thấy trong thần thức mình hình như có thêm thứ gì đó, nhưng không chắc chắn lắm.

Cảnh giới của nàng ấy hiện tại còn thấp, đương nhiên không thể cảm nhận rõ ràng quyển trục đã nhận chủ.

Mọi người nghe vậy thì há hốc mồm.

Cứ tưởng nàng ấy còn không biết mình bị ép cho ăn kỳ ngộ?

Chậc, thật đáng ghét mà!

Nghiêm Phong vừa nghe Giang Vô Diễm hỏi, lập tức trả lời:

"Mau, mau che kỹ kỳ ngộ lại, đừng để người ta g.i.ế.c để đoạt bảo."

Địch Kiên Bỉnh nghe vậy, tiện tay vỗ đầu Nghiêm Phong.

"Mấy bài học văn hóa của ngươi học hết vào bụng chó rồi à!"

"Kỳ ngộ chi vật một khi đã nhận chủ, cả đời này sẽ chỉ đi theo một người, đối với người khác mà nói đã là phế phẩm, g.i.ế.c chủ nhân chẳng có tác dụng gì."

"Cho dù đem chủ nhân băm ra cho chó ăn cũng vô dụng."

Nghiêm Phong: "… Ồ."

Hắn có chút hối hận vì kiến thức văn hóa của mình không vững, nhưng lại không muốn học bổ sung.

Cứ nhìn thấy chữ là dễ bị buồn ngủ, thôi vậy, kệ đi.

Không được thì thôi vậy!

Nghiêm Phong quả quyết buông xuôi.

Giang Vô Diễm vừa phản ứng lại việc Trần Linh tặng kỳ ngộ cho mình, cảm động đến phát khóc.

Nàng ấytúm lấy hai vai Trần Linh, điên cuồng lay mạnh.

"Ô ô ô, sư muội ngốc của ta ơi, muội ngốc thật hay sao, sao lại cho ta kỳ ngộ chứ, ta tư chất bình thường, cầm thần vật này có ích gì."

"Thứ quý giá như vậy ta không thể nhận, Yến Hắc, có cách nào để ta giải trừ khế ước với nó không, ta không thể nhận a!"

Giang Vô Diễm sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Trần Linh sớm biết nếu hỏi ý kiến đối phương, nhất định sẽ bị từ chối, nên mới làm ra chuyện "tiền trảm hậu tấu" này.

Thấy Giang Vô Diễm phản ứng như vậy, lòng nàng tràn ngập những dòng nước ấm áp.

"Giang sư tỷ, tỷ đâu phải người ngoài, đừng khách khí với muội như vậy."

"Tỷ là đệ tử có thiên phú tốt nhất Ngự Thú Phong, tỷ xứng với quyển trục ngự thú này quá đi chứ."

Giang Vô Diễm lắc đầu lia lịa: "Không, ta không xứng."

Trần Linh vỗ vai nàng ấy, cười rạng rỡ: "Tỷ xứng!"

"Tỷ đỉnh cấp xứng, tỷ tuyệt đối xứng, tỷ xứng như tiên giáng trần!"

Trần Linh luôn nhớ ân một cái bánh của đối phương, tỷ đã giúp đỡ ta khi ta đói bụng, đương nhiên có tư cách nhận được quyển trục ngự thú.

"Giang sư tỷ, cuốn trục này chỉ nhận mỗi tỷ thôi, có vứt đi cũng phí."

"Hơn nữa, sau này biết đâu tỷ lại thành người một nhà với ngũ sư huynh của bọn muội, người một nhà cả mà còn khách sáo làm gì."

Khuôn mặt Giang Vô Diễm đỏ bừng.

Sự việc đã rồi, Giang Vô Diễm không thể từ chối, chỉ biết cảm kích rơi lệ tạ ơn, sau đó lấy hết những thứ tốt trên người ra nhét vào tay Trần Linh.

"Ta không có gì trân quý để tặng muội, chút lòng thành này, muội nhận cho."

Trần Linh vỗ vỗ túi tiền bên hông.

"Túi tiền của muội căng phồng rồi đây này, sư tỷ đừng khách sáo."

Thấy hai người qua lại khách sáo mãi không thôi, Nghiêm Phong cũng lập tức nhập cuộc.

"Giang sư tỷ, bằng hữu không cần khách sáo vậy đâu, với lại, sau này tỷ nhất định sẽ là đại tẩu của bọn đệ mà."

"Tỷ được lắm rồi, ít nhất biết lấy đồ hồi đáp, cũng có lòng cảm ơn, không như ai kia, chỉ biết đòi hỏi một cách đương nhiên."

Địch Kiên Bỉnh cũng gật đầu tán thành: "Tiểu sư đệ, đệ nói thật làm gì."

Cố Thường Nhạc đứng ngay gần đó, nghe Nghiêm Phong nói vậy, tức giận đến đỏ cả mắt.

Bọn họ có ý gì?

Đây là cố tình bóng gió mắng ai vậy!

"Ngô Giang sư huynh..."

Cố Thường Nhạc đáng thương nhìn Ngô Giang, hy vọng hắn ta sẽ giúp mình, nhưng lại thấy hắn ta cứ ngây người nhìn Trần Linh, mặt đỏ bừng, ánh mắt có chút né tránh.

Giống hệt như kẻ đang yêu thầm.

Cố Thường Nhạc ngây người.

Ngô Giang đây là...??

Ả còn chưa kịp nghĩ sâu hơn thì bầu trời đột nhiên ầm ầm vang dội.

Ngay sau đó, bầu trời nứt toác, chính giữa vầng trăng tròn xuất hiện một vết nứt lớn màu tím.

Vết nứt đột nhiên phát ra lực hút mạnh mẽ, cuốn tất cả mọi người vào trong.

Không xong rồi!

"Là đường hầm phân liệt!"