Một màn của Trần Linh khiến cho mọi người trong ngoài bí cảnh đều ngây người.
Mọi người: ???
Trúc Cơ dễ vậy sao?
Có bao nhiêu tu sĩ nhập môn cả đời không thể Trúc Cơ thành công, chỉ có thể ở lại tông môn làm đệ tử ngoại môn, đến một độ tuổi nhất định thì đành chấp nhận về quê cày ruộng!
Đường tu tiên gian nan, Trúc Cơ thành công mới chỉ là bắt đầu.
Ăn thịt linh thú ma thú luyện hóa linh khí tu luyện, hoặc là người đột phá cảnh giới cũng không phải là không có, nhưng cách đó không phù hợp với người Luyện Khí kỳ.
Cái Trần Linh này, rốt cuộc là quái vật gì vậy!
Nhưng mà...
Mọi người lại dồn ánh mắt về phía Nghiêm Phong.
Cho đến nay, Nghiêm Phong mới là tồn tại biến thái nhất trong Cửu Đại Tông Môn của Huyền Linh Đại Lục.
Tám tuổi hắn đã Trúc Cơ thành công, hơn nữa chỉ dùng vỏn vẹn hai năm ngắn ngủi, đã đạt đến Trúc Cơ trung hậu kỳ.
So với Nghiêm Phong tuổi còn nhỏ đã Trúc Cơ thành công, Trần Linh xem ra cũng không quá mức biến thái.
Nhưng bọn họ không biết rằng, Nghiêm Phong vốn dĩ không phải con người, sao có thể so sánh được.
Trong bí cảnh, Trần Linh đứng dậy vươn vai một cái.
Luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, nhưng lại không nói ra được.
Yến Hắc liếc mắt đã nhìn thấu sự khác thường của nàng.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm Người vì ta khóc mù đôi mắt
"Lôi kiếp?"
"Còn sớm, Huyền Linh đại lục có quy tắc đại đạo đặc thù, Hóa Thần cảnh đột phá lên cảnh giới tiếp theo mới có chuyện lôi kiếp."
Trần Linh "ồ" một tiếng, không nghĩ nhiều.
Nàng xuyên sách trùng sinh, đây là thế giới tiểu thuyết, mà nguyên tác chỉ lo nữ chính tìm đàn ông XXOO, cùng các nữ phụ đấu trí đấu dũng, đến cả quy tắc và thượng giới cũng không nói rõ.
Cho nên, một số quy tắc không giống với truyện tu tiên nghiêm chỉnh cũng không có gì lạ.
Trần Linh vừa đứng lên, đã thấy U Băng Tiên Thảo vui sướng đến mức bay lượn cuồng nhiệt mấy vòng tại chỗ.
Khi nó chạy đến trước mặt Trần Linh, nó đã chữa trị cho tất cả tu sĩ bị thương tại hiện trường, còn chạy đến trước mặt Trần Linh khoe khoang loạn xạ, chờ nàng khen nó trâu bò, còn cố gắng để Trần Linh thưởng cho nó một tấm phù ngâm chân.
"..."
"..."
Trần Linh: Nghe ta nói cảm ơn ngươi, vì có ngươi, ấm áp cả bốn mùa.
Trần Linh nhất thời á khẩu.
Cái thứ nhỏ này, thật sự là nhiệt tình thiện tâm!
Quá mức rồi, nó căn bản không thể thấy người bị thương.
Đám người vừa được chữa trị, lập tức sinh long hoạt hổ vung đao kiếm c.h.é.m về phía đám người Trần Linh và Nghiêm Phong.
"Mọi người xông lên!"
"Cướp tiên thảo!"
"Cướp vật tư!"
"À đúng, suýt chút nữa quên mất, mệnh căn của ta còn ở trên người chúng!"
Nghiêm Phong thấy vậy, không nói hai lời liền thu Khất Cái Hạc vào túi Càn Khôn.
"Mấy đứa mau chui về không gian khế ước đi!"
Bốn con linh ma thú nghe vậy, lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Trần Linh và Nghiêm Phong liếc nhau, dán bùa ẩn thân rồi chuồn mất.
Thú vị là, U Băng Tiên Thảo thừa dịp Trần Linh dán bùa ẩn thân, nhanh chóng chui vào trong n.g.ự.c nàng, khiến Trần Linh nhột ngứa, suýt chút nữa bật cười.
Cũng may nàng mới mười ba tuổi, tuy rằng bắt đầu phát triển, nhưng dù sao cũng coi như là "bằng phẳng". Nếu không miếng đậu hũ này có thể bị một cây cỏ ăn mất rồi.
Thế là, một cỏ hai người bốn thú, trong nháy mắt đều biến mất không dấu vết.
Đám người tức giận dậm chân, lại một trận chửi bới om sòm, đem tổ tông mười tám đời của hai người kia ra mà hỏi thăm.
Bọn chúng gần như phá nát cả nham thạch xung quanh, nhưng vẫn không tìm ra hai người.
Lục Tử Sâm mặt mày âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Các ngươi còn lãng phí thời gian làm gì? Chỉ cần Trần Linh còn sống, chúng ta có thể cướp lại đồ vật, nhưng kỳ ngộ không gian và bí cảnh, không biết khi nào sẽ đóng lại!"
Mọi người nghe vậy, lại một lần nữa đạt thành nhận thức chung.
"Chúng ta đi đoạt lấy kỳ ngộ chi vật trước."
Mục đích của Trần Linh và Nghiêm Phong cũng là đi đến đỉnh núi.
Hai người nhanh chóng leo lên đỉnh, đến ngọn núi đang lóe lên bạch quang.
Ngọn núi này cao hơn những ngọn khác gấp ba bốn lần, đứng trên đỉnh có thể nhìn thấy kỳ ngộ chi vật.
Đó là một quyển trục màu vàng úa, trên đó khắc họa hình ảnh những loài động vật cổ xưa.
Yến Hắc hừ một tiếng: "Quyển Trục Ngự Thú à!"
"Đây cũng là một thứ không tồi, chỉ cần tu vi đủ mạnh, muốn ngự bao nhiêu linh ma thú cũng không thành vấn đề."
Trần Linh vừa thấy vật này, ngay lập tức nghĩ đến Giang Vô Diễm.
"Thứ này quả thực được tạo ra dành riêng cho Giang sư tỷ!"
"Ta quyết định rồi, ta muốn lấy nó tặng cho Giang sư tỷ!"
"Yến Hắc, ngươi biết giải pháp trận kỳ ngộ đúng không? Biết mà? Biết mà?"
Hai mắt Trần Linh sáng rực như sói đói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Yến Hắc: "..."
Đây không phải là người bình thường.
Kỳ ngộ mà cứ nói tặng là tặng, còn phải mạo hiểm tính mạng đi lấy mới được.
Trần Linh thấy nó không lên tiếng, trong lòng đã có đáp án.
"Nói, làm sao giải."
"Ngươi chưa chắc đã lấy được đâu, thứ này, nếu không thể một hơi lấy xuống, ngươi sẽ mất mạng."
"Ngươi nhìn xuống dưới chân xem."
Trần Linh cúi đầu, trước mắt là vô số hài cốt người.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, nói không sợ hãi chút nào thì chắc chắn là giả.
"Ngươi nói xem có cách gì không, ta xem ta có làm được không."
Nếu không được, nàng cũng không định đem tính mạng ra đùa.
Nàng đâu có được chín mạng như Địch Kiên Bỉnh và Long Câu.
"Ta chỉ có thể dùng thần thức diễn luyện cách giải pháp trận cho ngươi một lần, làm sao mà ngươi nhớ nổi."
Pháp trận này khó hơn pháp trận kỳ ngộ trước đó gấp vô số lần, đến nay chưa ai giải được, độ tinh diệu của nó cũng không thể so sánh với các pháp trận thông thường.
Nếu không phải Yến Hắc sống đến mười vạn năm, bản thân lại có quan hệ mật thiết với người tạo ra pháp trận này, thì có lẽ nó cũng không biết cách giải.
Nó biết cách giải, nhưng khó ở chỗ nó chỉ là một thanh kiếm, không có tay.
"Để ta thử xem."
Yến Hắc: ???
"Ngươi vừa nói gì?"
"Ngươi đừng coi thường ta, trí nhớ của ta cũng không tệ đâu."
Yến Hắc không cho là đúng, chỉ coi nàng đang khoác lác.
"Nếu không được thì ngươi cứ đi trước một bước, ta sẽ dựa theo phương pháp của ngươi để vẽ."
Yến Hắc: ???
"Phải dùng cả hai tay cùng lúc, sai một ly đi một dặm, ngươi đâu có nhiều mạng để chơi như vậy."
Trần Linh không muốn bỏ lỡ cơ hội này, cứ thế tẩy não Yến Hắc mười mấy phút, sau đó nó mới miễn cưỡng đồng ý.
"... Được thôi, thử thì thử."
Nó không thể lay chuyển được Trần Linh, chỉ có thể ôm ý nghĩ để Trần Linh từ bỏ, diễn tập một lần trong đầu nàng.
Trần Linh ngưng tụ toàn bộ tinh thần lực, thúc giục linh lực trí nhớ, ép buộc bản thân không bỏ sót một chi tiết nào về phương pháp giải trận.
Ngay khi Yến Hắc tưởng nàng sẽ khóc lóc bỏ cuộc, Trần Linh đã thúc giục phù Lăng Không bay đến bên cạnh quyển trục bắt đầu thao tác.
Yến Hắc: ???
(Biểu cảm ông cụ xem điện thoại.)
Con bé này sao mà gan dạ vậy? Đúng là không sợ chết!
Ngay lúc Trần Linh chạm vào pháp trận, bầu trời đột nhiên mây đen giăng kín, sấm chớp đùng đoàng, mưa lớn trút xuống.
"Ầm ầm!"
"Ầm ầm!"
Công kích đến rồi!
Hai tay Trần Linh đã đặt lên pháp trận, rút về là c.h.ế.t chắc.
Không ngờ rằng, khi Trúc Cơ thì không có lôi kiếp, lúc giải pháp trận lại có vô số sấm sét giáng xuống.
"Yến Hắc, biến thân!"
Yến Hắc ngơ ngác.
Biến cái gì cơ chứ!
"Cột thu lôi! Cột thu lôi hiểu không?"
"Ta không rảnh lấy Tích Lôi Châu, mà chắc nó cũng chẳng có tác dụng gì, ngươi mau biến đi."
Trần Linh nghĩ đến hình dạng cột thu lôi trong đầu, thúc giục nó.
"Càng dài càng tốt, đỉnh phải nhọn, biến nhiều cái vào."
Yến Hắc làm theo.
Rất nhanh, Yến Hắc đã giúp nàng tạo ra một khoảng không gian nhỏ, để nàng thoải mái phá trận trong khu vực an toàn.
Đệ tử các tông và các nhà tu tiên vừa leo lên, đã thấy Yến Hắc biến thành những cây kim thép lớn đứng quanh pháp trận.
Cố Thường Nhạc kêu lên một tiếng, sợ mọi người không biết Trần Linh ở bên trong.
"Đó là kiếm của Trần Linh!"
"Phân thân vây quanh một vòng, hình như đang bảo vệ nàng ấy!"
Lời này vừa nói ra, đám đông bùng nổ!
"Giết!"
"Giết c.h.ế.t cái tên già âm hiểm đó!"
"Xông lên!!!"
Một đám người nối tiếp nhau, xông về phía Trần Linh.
...
Editor: Cầu đề cử, cầu donate ạ, em sắp hết kinh phì duy trì truyện rồi huhuhu